Thứ Năm, 30 tháng 7, 2009

Nhớ con...

Dạo này bố đi công tác nhiều quá. Bố mẹ ngồi tính lại thấy lạ thật, đúng từ khi sinh con ra đến giờ, bố cứ phải di như ngựa. Hết việc chung lại đến việc riêng chẳng nghỉ chân được tí nào. Nhất là tháng 7 này, trong 1 tháng bố bay vù vù hơn chục nghìn km. mệt ơi là mệt. đếm đi đếm lại chẳng có mấy ngày được ở nhà. Cái kiểu ở khách sạn nhiều hơn ngủ nhà thế này chán thật, mệt mỏi và đặc biệt nhớ hai mẹ con.

Hôm bố đi Sài Gòn, mua cho Puu mấy bộ quần áo Disney còn chưa được nhìn thấy con mặc. Mua cho con đôi giầy đầu tiên trong đời, hehe, bố thích lắm mà chưa được nhìn thấy con đi... Bác hàng xón tầng trên nhà mình đang sửa nhà, đục đục đẽo đẽo cả ngày ầm ĩ, thợ thuyền ra vào tấp nập bố lo an toàn cho 2 mẹ con nên chở cả nhà về Bà nội trốn mấy ngày. Ở nhà bà nội con cũng rất ngoan, bà thích lắm. Thấy bà cũng vui vì có người ở nhà ra ra vào vào bố cũng yên tâm. Trước ngày đi công tác Trung Quốc, bố đưa hai mẹ con về Hải Dương để bà ngoại chăm sóc, cũng là để bố đi công tác dài ngày cho yên tâm.

Mới hôm đầu sang TQ đã thấy mẹ thông báo chính thức con biết lẫy. Đó là ngày 21/7, thế mà bố chẳng được nhìn. Mẹ bảo con lẫy tanh tách, hở ra là lẫy, đang ngủ cũng lẫy, úp xuống rồi thì kêu ca, chẳng chịu lẫy ngửa lại làm mẹ phải tìm cách chèn chặt cho con khỏi lẫy nữa. Bố thấy hay quá mà không được xem... Hôm nay về nhà bố mới được nhìn, buồn cười lắm. tự nhiên đang nằm ngửa lại úp được xuống, lại rút đc cả tay ra nữa, bố thấy Puu lớn thế rồi. Lâu không gặp con, bố thấy con lớn hẳn lên. Con thì sau 10 ngày không gặp bố cũng nhớ nhớ thì phải, mắt mở tròn xoe nhìn bố cười cười. Đúng là Puu có khác, yêu thế cơ...

Mẹ bảo Puu được 8,2kg mặc vừa áo quần của bọn 6-9 tháng. thế nghĩa là bố mua quần áo cho con vừa khít nhỉ. Con bây giờ biết điều khiển tay chân rồi, biết chơi đồ chơi rồi. có mấy ngày mà con khác nhiều quá. Tay con biết với đồ vật, biết truyền đồ chơi từ tay này sang tay kia, biết ngoài người ra với cái ở xa, biết nắm chặt tay nữa chứ. Nằm quan sát con bố thấy con rụi mắt rất siêu, rụi bằng mu bàn tay như người lớn, giống bố y hệt... Có lẽ đã mấy lần bị cào vào mặt nên rút kinh nghiệm rồi hả Puu?

Mà đấy, bố đi công tác suốt ngày, bảo mẹ con ở nhà phải chăm viết blog cho con, thế mà có thấy bài nào đâu. Mẹ bảo máy tính ở Hải Dương bị chập cheng không vào được... thế mà bố vẫn vào đấy thôi. Mẹ lại còn bảo "không biết viết cái gì..." thế con bây giờ thay đổi hàng ngày, bố thấy nhiều cái mới thế cơ mà... viết mãi không hết... chắc mẹ con suốt ngày ôm Puu nên không thấy nhiều thay đổi? Thôi thông cảm cho Chuột chù vậy. Mẹ Puu nghỉ phép 2 tháng không lương ở nhà chăm Puu đấy, vì bố đi làm bận lắm, lại không yên tâm giao con cho bà Mến nên thuyết phục mẹ Puu nghỉ làm. Ở nhà chắc cũng buồn... hic... thôi phải chịu khó để chăm sóc Puu tốt, bố yên tâm đi kiếm cơm mẹ Chuột chù nhỉ.

Chủ Nhật, 5 tháng 7, 2009

Về tới nhà

Chuyến du hí đầu đời của Puu đã kết thúc tốt đẹp. Puu đã về đến nhà an toàn, mạnh khỏe, đúng theo tinh thần chỉ đạo của bà nội, cũng nguyên văn đã báo cáo bà nội lúc tối về rồi ạ. Cả nhà Puu 3 người đều vui vẻ, không ai mệt mỏi gì... Tuy có mẹ Puu có lẽ hơi mệt một chút, suốt mấy ngày vất vả chăm sóc con một mình mà.

Hehe, bố Puu thì ngủ suốt, chẳng mấy khi được hưởng không khí trong lành, biển xanh cát trắng bikini thì làm sao thờ ơ được chứ. Mấy cô Tây lại cứ ra cửa phòng mình mà tắm nắng 99% mới hay...

Tuy vậy bố rất mừng vì qua lần thử nghiệm này bố biết Puu có sức khỏe tốt (trộm vía) lại biết điều, ngoan ngoãn nữa. Sau này có đi đâu bố cũng yên tâm cắp theo con trai rồi. Bố cho Puu tắm hồ bơi, tắm biển đều thích cả. Dù mới đầu con hơi sợ, nhưng cũng quen ngay, và chẳng kêu khóc gì mấy. Chơi nhiều con lại ăn nhiều, mệt là ngủ. Chỉ tội hơi gắt ngủ tí thôi. Mà Puu gắt ngủ bố lại tìm ra cách chữa trị ngay, cứ cho con vào xe đẩy với tốc độ 10km/h là con sẽ ngủ rất nhanh (chỉ cần 2 phút thôi)... :p


Đêm qua mẹ cho con ngủ truồng, con tè mấy bãi, bãi thứ nhất ướt chân bố, làm bố đang ngủ thì phải bật dậy đi lau chân. Bố mẹ xoay chăn sang cái góc khô để dắp rồi ngủ tiếp, chẳng được bao lâu lại đến bãi thứ 2 giữa chăn. Bố mẹ lại xoay, chỉ còn 1 góc nhỏ khô ráo... vài phút sau con lại tiếp tục tè, thế là bố mẹ ngủ không có chăn... ấy vậy mà vẫn còn nữa mới sợ. Đến sáng ra thì cái giường của KS ướt gần kín... chẳng còn chỗ mà nằm. 5h sáng bố dậy thấy bình minh đẹp quá gọi cả mẹ ra chụp ảnh cho con, được 1 tấm ảnh nghệ thuật tuyệt vời luôn nhé... (bố cứ tâm đắc mãi) 6h Puu nằm phơi nắng tạng luôn 1 bãi "chè ngô" vàng ươm ra đệm ghế của người ta... ngại quá...


Đến trưa mẹ cho Puu tắm hoa hồng, đúng kiểu công tử lãng mạn, chụp ảnh đẹp mê ly. Rồi cả đoàn mình đi ăn bánh tráng thịt heo - đặc sản ngon nhất mà bố mê ở Đà Nẵng, gặp cả cô Vina, Puu lại được tặng quà - thích nhé!

Chuyện của Puu thì kể mãi không hết, đưa con đi chơi vui lắm, các chị Sóc và Anh Thư cứ luôn mồm em Puu - em Puu... nhưng cũng phát ngại với khách sạn (tơi bời phòng ốc của người ta còn gì)...

Thứ Sáu, 3 tháng 7, 2009

Truyền hình trực tiếp từ Palm

Hôm nay Puu có nhiều cái lần đầu tiên. Lần đầu đi máy bay này, lần đầu đi xa nhà này, lần đầu tắm biển này... Bố mẹ cho Puu đi Hội An tắm biển. Nhà Puu cắm trại ở Palm Garden, khu này đẹp và yên tĩnh, rất thích hợp với việc luyện giọng ca vàng của con. Puu đòi bế, chẳng chịu nằm, đến đây đông vui nên con cũng ít chịu ngủ, cứ chập chờn một tí lại dậy, làm bố mẹ bế muốn rụng tay. Cứ lừa lừa ru được con ngủ, định đặt xuống lại dậy khóc óe óe... Ức chế kinh khủng, nhưng cũng phải chịu Puu thôi.

Lần đầu con đi máy bay mà rất ngoan, không sợ, không say cũng không khóc. Máy bay lên xuống thì hơi lạ lạ 1 tí, nhưng nhìn chung là không xi nhê gì với Puu nhà ta. Tối hôm qua bố mẹ sọan đồ mãi mới phát hiện ra không mang giấy khai sinh cho Puu, thế là làm phiền bà nội chạy đến cơ quan lúc 11h đêm để lấy giấy cho Puu. Tí nữa thì không lên được máy bay nhé...

Bố mẹ cho Puu tiếp xúc dần dần với ánh sáng, với gió biển và nắng. Puu có vẻ thích nghi. Con trai dạn dày môth chút nhỉ. Thế nào 3 hôm ở đây về Puu cũng sẽ đen thui cho xem. Chiều nay bố bế Puu nhúng nước biển, rồi vào tắm bằng vòi sen. Con có vẻ sợ, vì lần đầu tắm vòi sen mà, nhưng được cái xuống biển nhảy sóng cũng không khóc, có vẻ con không sợ biển. Tốt đấy.

Cả ngày Puu nhà mình di chuyển 1000km nên cũng mệt rồi, bây giờ mới có 8h tối mà con đã lăn ra ngủ. Bố tranh thủ viết blog cho con, còn mẹ thì tranh thủ vệ sinh đồ đạc, giặt giũ quần áo. :D Đi chơi với Puu cũng mệt, nhưng mà vui. Puu nhà mình tuy còn bé nhưng nhảy sóng như người lớn, chẳng thua kém gì chị Sóc và chị Anh Thư nhỉ.

Chú thích rằng Puu rất khoẻ, rất vui, không ốm đau gì cả, nên các bà nội ngoại nhìn hình thì không phải lo đâu ạ... Cứ yên tâm lớn, bố mẹ Puu chăm cháu rất tốt mà...


Thứ Tư, 1 tháng 7, 2009

Lần đầu tiên con bị ốm

Puu của bố mẹ bị sốt, cả bố cả mẹ đều thương, vừa thương vừa lo lại vừa cáu vừa mệt nữa. Hai hôm nay con sốt nhẹ, trung bình khoảng 37,5 độ. Mẹ đọc trên mạng nói là "không phải lo lắng khi con bạn bị sốt nhẹ, vì đó là biểu hiện của việc cơ thể bé đang chống lại sự sâm nhập của virus"... Nhưng bố mẹ vẫn lo. Virus ở đâu ra nhỉ? Mẹ soi tai con thấy bẩn bẩn - hay là ở tai? Bố thấy con mặc áo phong phanh thì mặc áo ấm hơn cho con... Nhưng rút cuộc cũng chẳng hạ sốt tí nào. Mẹ đi mua cho Puu miếng dán hạ sốt, dán từ hôm qua đến giờ là 2 miếng rồi mà không thấy hạ, vừa nãy cặp nhiệt độ vẫn nguyên 37,8 độ. Híc :(

Hai bà nội ngoại đi chơi về rồi, chuyến đi nói chung là tốt đẹp và Puu có nhiều quà. Bà nội mua quà cho Puu, bà ngoại cũng cho Puu 2 cái lắc tay, đeo vào cứ leng keng cả ngày. Chuyến đi vòng quanh Trung Quốc làm bà nội mệt lử, cả ngày hôm qua nằm bẹp dí ở nhà. Tội nghiệp quá, nhưng miễn là vui, mấy khi được đi như thế... Bà ngoại thì không mệt lắm, và cũng không say xe. Giỏi thế chứ.

Hôm nay là sinh nhật anh Tôm Thối con cô Trang Béo, Puu ốm không đi sinh nhật, gửi quà tới cho anh thôi. Mai Puu về nhà bà nội ăn tối với bà, nhận quà của bà luôn. Làm sao cho con khỏe lên đây nhỉ ??? Mấy hôm con ốm quấy mẹ kinh kh ủng. Bố thì đi làm mệt nên chẳng giúp gì đc cho mẹ Puu, nhìn mẹ con đêm không đc ngủ cứ đứng om con rung rung bố lại thấy thương... Nhưng buồn ngủ quá nên cũng phải kệ mà ngủ mai còn đi làm. Con chẳng chịu nằm gì cả, cứ đặt xuống lại gào lên... Sau này con lớn bố sẽ đánh đit con, sẽ dạy con phải thương mẹ Puu nhé, khổ thân con chuột chù thức đêm quá... Lúc con ngây ngô trông cái mặt tội nghiệp bố thương lắm, nhưng con mà gào thét quấy khóc thì đúng là chỉ muốn đánh đít quẳng ra đường thôi...