Thứ Ba, 29 tháng 6, 2010

Nhát cáy

Đợt này Puu đang chuẩn bị mọc thêm răng hàm, cái răng đã nhú ra khỏi lợi nhưng chưa nhô hết lên, thỉnh thoảng lại khiến cu cậu ngứa lợi cứ thọc tay vào để cắn cho đỡ ngứa. Mẹ đưa ra tổng kết cho Puu nhé: 15,5 tháng Puu nặng 11,1kg; cao 81,5cm, chu vi vòng đầu 49 cm ( hơi to so với bình thường vì cận trên là 50cm rồi), có tổng cộng 8 cái răng hoàn chỉnh, thêm 1 cái răng hàm vừa nhú nữa.

Giờ con có nhiều trò nghịch ngợm lắm, chơi với con cũng phát mệt. Puu cũng biết nói được tương đối rồi, hỏi con " Puu con ai?" con trả lời "bú", "Bố đi đâu?"- "Làm"... Giờ con nói từ bà rất rõ, chỉ vào dì Diệp hay dì Nga hỏi thì con đều bảo "dì", chỉ bố thì con nói" papa" nhưng đặc biệt là con không chịu gọi mẹ gì cả, có lúc dạy con thì con chỉ nói "mama" thôi. Bố đành dạy con gọi mẹ là " chuột chù" theo cách mà bố vẫn thường gọi mẹ, thế là con cũng " chụt chù ".

Chưa năm nào bố Puu lại đi công tác nhiều như năm nay, hình như từ khi mẹ đẻ Puu ra bố lại đi nhiều hơn. Chỉ có 2 tháng thôi mà bố cứ đi công tác nước ngoài liên tục 4,5 lần rồi, vừa về đến nhà được mấy hôm lại đi 3,4 ngày. Khổ thân bố Puu mỗi lần đi công tác là lại phải uống rượu đến say bí tỉ mà chẳng ăn uống được gì mấy, toàn phải phục vụ các sếp. Thôi bố cũng đang cố gắng vì hai mẹ con mình mà nên hai mẹ con luôn ủng hộ bố và yêu bố thật nhiều, bố Puu cố gắng lên nhé!

Puu cũng có vẻ thích xem đĩa Xuân Mai nhé, mỗi lần bật đĩa lên xem là con lại đứng lên nhảy múa, cái chân còn đứng chưa vững nên cứ liêu xiêu trông buồn cười lắm. Từ đợt trước mẹ phát hiện con trai đỏm dáng, càng ngày con lại càng thích ngắm mình trong gương. Cứ mỗi lần có người bảo con soi gương là con lại lật đật đi vào phòng, đứng trước gương cười chúm chím, quay trước quay sau rồi lại làm trò trước gương.

Ở nhà thì con bắng nhắng, nghịch ngợm như thế nhưng ra ngoài thì lại nhát ơi là nhát, mặt lúc nào cũng nghệt ra. Mẹ cho con chơi trò chơi thú nhún con cũng chỉ dám ngồi con thú rung nhẹ nhàng, chuyển sang con rung mạnh một chút là con sợ ôm chầm lấy mẹ ngay, chân thì quắp chặt vào người mẹ.

Chủ Nhật, 20 tháng 6, 2010

Một ngày bình yên

Vẫn là câu nói cũ rích của bố: dạo này bố bận quá nên con cũng ít được cập nhật thông tin trên blog. Mẹ Puu thì đi làm cũng bận nữa, vừa lo việc cơ quan, vừa lo việc nhà cũng tội nghiệp lắm.

Từ đầu tháng đến hôm nay bố mới có 1 ngày nghỉ ở nhà với con, nhưng quả thật bố cũng công nhận càng ngày bố càng lười chơi với Puu hơn. Con lớn rồi, nhiều đòi hỏi lắm nhu cầu quá. Nào là phải chơi với con này, rồi phải chạy này, phải bế này, phải đọc sách này, mỗi lúc con thích một kiểu chẳng biết sao mà chiều, ai chơi với con cũng phải quay như chong chóng... Là phụ nữ còn may ra kiên nhẫn được chứ bố thì chịu thôi. Sáng nay mẹ bảo: Bố sợ ở nhà một mình với con thế cơ à??? :p

Hôm nay rất tình cờ lại là "Ngày của Bố" theo truyền thống của người Tây, bố chẳng có nhu cầu gì nhiều, chỉ cần được ở nhà 1 hôm yên lành thôi. Thế là sáng dậy muộn, cả nhà vệ sinh rồi cho Puu ăn sáng, bố mẹ nấu mỳ tôm ăn rồi chơi 1 lúc ở nhà trước khi lên nhà bà nội ăn trưa. Ăn xong cả nhà lại về nhà "ềnh" giấc trưa ngon lành. Bố xem 1 bộ phim rồi Puu ngủ dậy lai phá đám bố. Haizzz ngày bình yên của bố cũng không còn trọn vẹn như xưa nữa rồi con ạ.

Hôm qua mẹ đăng ký cho con đi học lớp "Cảm thụ âm nhạc" ở trường SOL-ART... Cả nhà cùng tham gia học nhạc, toàn đồ rê mi pha... được một lúc thì con quấy nhặng xị, ghét thế.

Đến lúc cô giáo cho chơi trò chơi thì Puu nhà mình mới hết khóc, lại cười tít mắt chạy loăng quăng. Con cũng có vẻ thích nhạc, giờ nghỉ giải lao mà con chủ động chạy ra chỗ cô giáo nghịch đàn nhé. Cuối buổi học cô giáo kết luận: Puu có năng khiếu âm nhạc, bố mẹ nộp cho con 2 triệu đồng tiền học :)) híc... Trưa nay lên nhà bà nội báo cáo thành tích rồi, bố mẹ còn nhờ bà thứ bảy tuần sau đưa con đi học nhạc nữa. Đúng là phú quý sinh lễ nghĩa, bây giờ thấy ai cũng cho con cái đi học đủ thứ, con mình mà không học thì sợ thiệt... Mà cũng tại mẹ Puu nữa, toàn đọc ở đâu những thông tin về "các nhà khoa học nghiên cws rằng nên cho trẻ thế này thế khác..." Bố bảo: "không biết các cônbg ty kinh doanh có mua chuộc các nhà khoa học không nữa...càng ngày nuôi trẻ con càng tốn kém quá đi..."

Thứ Năm, 3 tháng 6, 2010

Tết của thiếu nhi

Con cũng là thiếu nhi - mặc dù còn bé nhưng bố mẹ vẫn phải cho con đi chơi chứ. Hôm qua bố mẹ tranh thủ đi làm về sớm, dặn bà Mến cho Puu ăn cơm sớm để còn đi chơi, thế mà về đến nhà đang chuẩn bị ăn cơm lại mất điện. Cả nhà ăn cơm trong bóng tối, hì hục mãi cũng ăn xong để còn đi Cung thiếu nhi nữa. Bố - mẹ - con - cả 3 người nhà mình mặc bộ đồng phục áo đỏ Baby Milô và quần trắng đẹp hết sảy. Đi vòng vòng dạo phố rồi vào cung thiếu nhi.

Trên xe tự nhiên thấy con im lặng, quay ra nhìn đã thấy cu cậu ngủ khì rồi. Đến nơi gọi con dậy mặt mũi ngơ nghác như kiểu lạc vào hành tinh khác vậy. Người đông nghẹt, đúng là Hà Nội mất điện có khác, ai cũng đổ ra đường đưa trẻ con đi chơi. Bố mẹ cùng đưa ra kết luận: con trai mình đanh đá xó nhà mất rồi. Ra đường mặt mũi cứ như bò đội nón ấy. Bố mẹ nhìn nhau bảo: "chẳng giống lúc con ở nhà tí nào cả, tối đến là ranh ma lắm, nghịch phá như giặc ấy"... Mẹ thả con xuống đi bộ mà nhất quyết con không chịu, cứ túm áo mẹ bắt bế. Cả nhà chơi 1 lúc rồi vừa nóng vừa buồn ngủ nên lại kéo nhau về. Bây giờ bố mẹ cũng sinh hoạt theo giờ của con rồi, 9h tối đã thấy muộn lắm, chỉ muốn về đi ngủ thôi.

Tự nhiên bây giờ con lại lười đi bộ thế nhỉ? Mấy hôm nay buổi chiều thì nóng quá nên bố tranh thủ bảo bà Mến cho con xuống đường chơi lúc sáng sớm để tập thể dục - nhưng xuống đến nơi con cũng bắt bế luôn, không chịu đi bộ là sao? Mà dạo này Puu hay đòi đi chơi lắm nhé, cứ thấy ai mặc quần áo là con "pai pai" bố mẹ ngay, túm áo đói bế theo, rồi chỉ tay ra đường cười toe toét, miệng nói "a...a" ý bảo là "đi chơi" đấy mà... Trộm vía con khỏi ốm rồi, nhưng vẫn lười ăn quá. Bệnh lười ăn kinh niên không cách nào trị được, đến nỗi mẹ còn phải nghiền cháo ra thành nước cho con uống. Thế mà đến nước cháo cũng còn ngậm 1 tí nữa cơ... Mẹ bảo: "lúc con người ta ăn nước cháo thì Puu đã biết ăn cơm... tưởng thế nào, hoá ra đến khi con người ta ăn được cơm thì con lại quay về với nước cháo!"... chán ốm!

Mặt Puu nhà mình cứ nghệt ra như bò đội nón

Cả buổi đi chơi không cười được 1 nụ nào...

Bố mẹ trêu con trốn ra xa, Puu quay vòng vòng tìm bố mẹ, sợ bị lạc cái mặt đến tội nghiệp

Chiến lợi phẩm của con được 1 cái que đèn sáng và 1 quả bóng bay to...