Chủ Nhật, 18 tháng 7, 2010

Viếng lăng Bác Hồ

Sáng chủ nhật, Hà Nội sau bão thật là đẹp - trời trong xanh, gió nhè nhẹ, không khí trong lành mát ơi là mát, bố mẹ và dì Diệp đưa Puu đi viếng lăng Bác Hồ. Puu hay nghịch ngợm nên trước khi đi bị bố phạt úp mặt vào tường, nước mắt lưng tròng nhìn thương ghê... Bố vội lấymáy ảnh ra chụp, Mẹ bảo: trông giống con mèo trong phim Shreck... Haha :)).















Gửi xe xong cả nhà mình đi bộ một vòng quanh lăng Bác, đi ra cả Hồ Tây. Puu đi chơi hư lắm, ban đầu nhất quyết không chịu đi bộ, cứ bắt bố mẹ và dì phải bế, bố mắng Puu vì tội ăn vạ, thế là lạikhóc thêm lần nữa... Haizz con trai mau nước mắt lắm cơ.

Mãi đến lúc đi được đoạn xa xa rồi thì con mới quen quen, chịu xuống đi bộ, chạy chơi ở công viên. Bố mẹ cho Puu vào uống trà sữa và chơi với anh 3 tuổi trong cửa hàng của người ta, con thì cứ chạy đến làm quen, anh 3 tuổi thì sợ nên cứ chạy trốn. Ra đến hồ Trúc Bạch, bố chụp được mấy kiểu ảnh 2 mẹ con "tung bay" xinh ơi là xinh. Ai cũng khen con ăn ảnh, chụp đẹp làm bố sướng ngất ngây. Tiếp sau là sang Hồ Tây xem ông già câu cá, Puu thích cá lắm, bây giờ mới được nhìn thấy ông cụ câu con cá to đùng. Khoái chí cười tít mắt còn không chịu về nữa.

Lên xe là con lăn ra ngủ, về đến nhà thấy bố copy ảnh ra máy tính, mẹ ngồi xem thế là cu cậu cũng phải hóng hớt chạy ra ngồi vào lòng mẹ xin 1 chân xem ảnh. Mà cái điệu bộ của con rõ đểu, có ai cười cái gì, dù con có hiểu hay không hiểu cũng có điệu cười góp vui: che miệng rặn ra tiếng "ka-ka"... Lúc có ai cáu con thì ngay lập tức con làm trò dễ thương để nịnh, thế thì ai mà ghét cho được?


Thứ Bảy, 17 tháng 7, 2010

Bố lười


Gần 1 tháng rồi chỉ toàn là mẹ viết Blog cho con, dạo
này bố lười nhỉ. Thành thật nhận lỗi với con là không phải vì công việc bận lắm đâu, bởi bố vẫn có thời gian ngồi trà đá tán phét thì không phải là do bận rồi... Mà đã thế thì chắc là do lười thôi. Mấy hôm trước bố nói với mẹ: có lẽ bố không phải là mẫu
người của gia đình, không kiên nhẫn và chú tâm đến gia đình được. Như hôm nay chẳng hạn, mỗi buổi sáng thứ 7 là bố phải đưa con đi học nhạc, mà sao lười thế không biết. Rồi cũng phải đi thôi, nhưng bố là mèo lười, sáng thứ 7 mà tinh thần uể oải quá đi. Hư - con nhỉ.

Chẳng bù cho con trai, ngoan ơi là ngoan. Tuần trước dì Diệp thi xong đại học
bố mẹ gửi Puu về bà ngoại chơi hẳn 1 tuần, bà kể là con ngoan lắm, ăn uống thun thút không ngậm đâu. Thế mà lên HN lại ngậm bung búng mới ghét chứ. Bà đưa con đi cắt tóc cho mát, nhìn giống con trai rồi, nhưng mẹ bảo không đẹp bằng tóc cũ, trông con nghich hơn nhiều. Mà dạo này con cũng biết nghịch nhiều trò rồi, nói líu lô như chim ấy. Con thích lôi quyển sách "Chấm đọc học hay" ra chơi, cứ chấm vào con sư tử là con lại gườm mặt kêu "gừ..." như con sư tử. Rồi con biết nói "hà mã..." hoặc "con thỏ" hay "hôu co cổ" nữa. Con nói được nhiều phết rồi đấy. Buồn cười nhất là mẹ vẫn cay cú chuyện mỗi khi ai hỏi Puu "yêu ai" thì Puu trả lời "Papa"... làm thế nào con cũng không chịu nói "Mama". Đến tối hôm qua bố thuyết phục mãi cuối cùng con cũng chịu nghe "yêu ai" thì trả lời "chụt chù"... Mẹ sướng rơn!

Puu có cái mũ da cam, đi đâu cũng chụp lên đầu đểu thế. Dạo này con có bạo dạn hơn với các bạn nhưng vẫn nhát lắm. Chơi với bạn thì hay tranh đồ chơi, nhưng không tranh được cũng không khóc nhè. Không đến nỗi là con cáy, nhưng cũng không dạn dày lắm đâu. Hai hôm nay nhà đài báo có bão khẩn cấp, báo đưa tin cả Hà Nội đi mua thức ăn dự trữ. Tối qua mẹ Puu cứ băn khoăn nhà mình chưa mua gì dự trữ cả, thế mà sáng nay nắng chang chang, trời xanh ngắt đẹp ơi là đẹp... Đúng là thời tiết kiểu Việt Nam!

Thứ Sáu, 9 tháng 7, 2010

Tinh thần tự giác

Mỗi lần cho con đi chơi, mẹ nói con lấy dép trong tủ ra cho mẹ đi cho nào là con lại lăng xăng ra tủ dép, xách dép ra để mẹ đi cho. Chẳng là bố mẹ có hai cái tủ để đựng giày dép, nên cũng dọn riêng một góc cho con đựng giày dép của con cho ngăn nắp gọn gàng. Chẳng biết từ khi nào Puu cũng biết đấy là ngăn đựng dép của mình nữa nên mẹ rất ngạc nhiên khi một hôm mẹ thử Puu, bảo Puu đi lấy dép thì thấy con mở tủ của mình và lấy dép ra, rồi ý thức đóng cửa tủ lại.

Một lần, mẹ bảo Puu lấy dép ra cho mẹ đi nào, con lấy ra 1 chiếc sandal con vẫn hay đi, mẹ bảo con lấy thêm chiếc nữa thì cứ thấy con tần ngần, hóa ra chiếc kia không có trong tủ. Thế là mọi người lại đổ oan cho bà Mến để dép của con linh tinh đâu rồi. Một lúc thì bà ngoại nhớ ra là buổi sáng bà đánh đôi sandal đấy của con rồi phơi ra ngoài ban công, hóa ra Puu nhà ta chạy ra ban công thấy có dép của mình thì mang vào tủ của mình để cất đi, ghê gớm thế đấy.

Giờ con cũng bắt chước nói được khá nhiều từ rồi, nhưng cứ ngọng líu ngọng lo, nghe yêu yêu là. Bình thường con chẳng chịu gọi mẹ, dạy con thì con chỉ gọi "mama" thôi, chiều hôm qua mẹ đi làm về gặp trời mưa, bị ướt như chuột lột, về nhà nghe con gọi " mạ mạ" làm mẹ thấy vui quên cả người đang bị ướt.

Bố mua cho Puu bộ "chấm đọc học hay", tuy con chưa đủ lớn để chơi nhưng xem ra có vẻ cũng thích lắm. Ăn cơm xong là con lại đòi " học. học", mẹ bảo " con mang bài ra mẹ cho học" thế là con lại khệ nệ bê bộ " chấm đọc học hay" ra để mẹ cho chơi. Mẹ mở hộp ra là con thích chí lắm, cười khanh khách, rồi đầu cứ gật gật , tay thì chỉ chỉ vào quyển sách ra chiều là học bài này này.
Sáng nay Puu dậy sớm, nghịch linh tinh một lúc cu cậu chán nằm " ình" ra giường, rồi vỗ vỗ tay vào cái gối, ý là " mẹ nằm xuống đây" mẹ nằm xuống thì con cười, quay sang ôm mẹ, được 2 phút con lại " ư... ư" rồi chỉ chỉ xuống chân. Hóa ra cu cậu lại thích được matxa chân, thôi thì lại ngồi dậy phục vụ con trai vậy. Giờ cu cậu lắm chuyện và cũng bắt đầu nhiều yêu sách lắm cơ.