Thứ Ba, 19 tháng 7, 2011

Puu nhõng nhẽo Pii đanh đá

Lâu lâu bố lại kể xấu các con đây. Con trai bố thì dạo này rất là nhõng nhẽo, hơi 1 tí là mếu máo khóc nhè. Chẳng hiểu sao con đi học về lại có cái tính nhõng nhẽo thế nhỉ, mà tuần nào cũng được phát đến 2 cái phiếu bé ngoan? Cô ghi vào sổ đầu bài là con ngoan, ở lớp biết hoà đồng chơi với các bạn, biết nhường nhịn... vậy mà về nhà bố thấy con nhát cáy, không dám chơi cùng bạn nào cả, lúc nào cũng nép nép vào mẹ ấy... Sau 1 hồi phân tích cùng Chuột Chù thì bố đưa ra kết luận "đây là giai đoạn quá độ, con trai cảm thấy hụt hẫng vì có em bé". Xung quanh con mọi thứ đều nhất nhất dành cho em, khi con chơi với em cũng bị nhắc nhở trông chừng làm em đau, lúc trước cả bố cả mẹ chỉ có mình con, bây giờ lại chủ yếu dànht hời gian cho em. Đượuc cái Puu cũng rất người lớn, tuy vậy nhưng không trành choẹ, ngược lại còn tỏ ra rất yêu thương em giống bố mẹ nữa. Bố cũng phải rút kinh nghiệm, không được mắng con nhiều, chỉ nói nhẹ nhàng thôi Puu nhỉ... Bố sợ con tủi thân, con buồn rồi ảnh hưởng đến việc phát triển tâm lý. Sáng sáng bố đưa con đi học, chiều nào rảnh bố lại đón con về, trên đường đi bố phát hiện ra con ít nói chuyện với bố, buồn lắm cơ. Mới có 2 tuổi mà con đã có khoảng cách rồi sao? Bố cứ gợi chuyện con chỉ trả lời qua loa rồi lại ngồi im ở băng ghế sau, không bao giờ chịu ngồi phía trước cạnh bố. Nhiều lúc bố cứ phải bắt ép con lên phía trước ấy, nhưng ép con như vậy cũng không tốt mà... Bố mẹ đã phải khởi động chương trình "bạo dạn hoá bé Puu" bằng cách nhẹ nhàng với con hơn, chủ động đưa con di chơi với các bạn xung quanh, dạy con chia sẻ đồ chơi và chơi cùng các bạn... Tóm lại là dành nhiều thời gian và tình cảm cho con hơn trước 1 chút để con bớt tủi thân mà...

Em Pii nhà mình thì đanh đá kinh khủng. Cái mỏ bé bé mà hét rõ là to. Bé mà đói bụng đòi ăn thì chỉ cần chậm 1 tí là "nghoe nghoeee.... è è.. ặc ặc..."... Dạo này con vẫn gắt ngủ buổi tôí, cứ đến khoảgn 10 giờ là phải bế rung, lúc bế vác, lúc bế nằm, lúc đi lại quanh giường, lúc thì lượn lờ chóng cả mặt... Những lúc bố rảnh rỗi ở nhà thì bố mẹ lại chia nhau "em ru Puu anh ru Pii", chỉ tội nghiệp mẹ con nhữg lúc bố vắng nhà không biết làm thế nào ru cả 2 anh em nhỉ? Tay ôm Pii rung tay gãi lưng Puu chăng? Khoản này thì con không ngoan bằng anh Puu. Nhưng cùng lắm chỉ 1-2 tháng là hết mà. Mẹ Pii lại nhiều sữa rồi, từ hồi có dịch vụ "bảo dưỡng bình sữa tại nhà" thì Pii cũng đủ ăn hơn, lại còn tích trữ trong tủ lạnh được chục túi rồi đấy. Mặc dù con còn bé xíu nhưng bố mẹ đã lên kế hoạch đưa con trở thành "em bé nhỏ tuổi nhất đi xuyên Việt. Chắc từ giờ đến sang năm, đợi Pii cứng cáp chút nữa cả nhà mình cùng đi ôtô tự lái dọc chiều dài đất nước.

Hôm qua bố nói với mẹ: nhớ lúc trước có mỗi 2 vợ chồng son, vợ chăm chồng chồng chăm vợ, nhất nhất là chu toàn, hạnh phúc nhân đôi, thời gian chia hai... Rồi đến khi sinh Puu thì hạnh phúc nhân ba nhưng thời gian cũng lại chia ba... Và bây giờ có thêm Pii, thời gian chia bốn, nhưng hạnh phúc sẽ nhân lên gấp bội... Tuy không còn nhiều thời gian dành cho nhau nhưng cả bố và mẹ đều cảm thấy mãn nguyện vì có các con. Bố vẫn nói với mẹ là "không có lấy 1 phút bình yên" nhưng thực ra bố biết mình đang hạnh phúc. Đường còn dài, còn nhiều năm sắp tới nữa, còn nhiều con dốc, nhiều gồ ghề, nhưng bố mong các con lớn và ngoan, tình cảm với bố mẹ 1 chút cho mát lòng nhé...

Không có nhận xét nào: