Lâu lắm bố mới lại viết blog cho con, dạo này bố vừa bận vừa lười nhỉ, Puu thông cảm nhé, nhiều việc nhức đầu bố quá mà... Hôm nay thứ bảy, bố mẹ đưa Puu đi vườn bách thú cho Puu mở rộng kiến thức về thế giới động vật. Được ngày trời đẹp, nắng nhẹ và mát mẻ thích lắm, Puu cũng hưng phấn, đi chơi háo hức lắm. Vừa đi con vừa cười rất tươi. Mẹ chuẩn bị cho con hộp sữa, đi nửa đường thì dừng lại nghỉ cho con tầm bổ.
Bố mẹ mua bao nhiêu quà vặt, cái gì con cũng được nếm thử một tí. Bố mua 1 túi bỏng to để cho các bạn hươu ăn, bố cho con 1 cái cầm tay, còn lại thì bố vừa đi vừa ăn... Puu nhìn thấy bố ăn ngon lành thì cũng bắt đầu biết cho vào miệng để gặm... Con dũng cảm lắm nhé, chẳng sợ mấy con hươu to đùng... nhưng lại sợ 1 quả bóng rổ bé xíu.
Bây giờ bố mẹ sửa ban công phía trước cho rộng hơn, Puu có chỗ chạy nhẩy. Bố mua cho con 1 cái xe tập đi, thế là ngày nào con cũng có thêm 1 bài tập là ra sân chạy, ngồi vào xe con cũng bắt đầu biết đi, nhưng chưa thành thạo lắm. Sáng nay bố mang quả bóng rổ ra sân chơi với con, chắc vì con thấy bố đập nó bụp bụp nên sợ, cứ dơ quả bóng ra gần con là con lại khóc. Mẹ nói "thế là có vũ khí để dọa Puu rồi".
Puu người lơn hơn trước rồi, biết đòi hỏi, biết từ chối vui lắm. Con cứ thấy ai ăn cái gì là con ạ lấy ạ để xin ăn, xấu ghê cơ. Rồi thấy ai chơi cái gì vui cũng ạ, rồi chỉ vào cái đấy xin chơi... Nhưng xấu nhất là con không thích là sẽ khóc ngay, hơi 1 tí là có thể gào cái mồm ra rồi. Về Hải Dương được 2 tuần, các bà bế nhiều quá nên quấn kinh khủng, chẳng chịu chơi 1 mình gì cả, cứ đặt con chơi 1 mình là kêu khóc làm bố mẹ phải lập kế hoạch đào tạo lại cu cậu từ đầu...
Puu bây giờ cai sữa rồi, mà con tự cai mới giỏi chứ, không thèm ti mẹ nữa mà lại đi nghiện sữa ngoài. Cứ thấy mẹ pha sữa là con quýnh quáng lên, mồm ạ ạ liên tục đểu lắm. Buổi tối trước khi đi ngủ là lúc con nghịch nhất và say sưa nhất. Ai chơi với con lúc đó cũng thấy con đáng yêu, nhưng lâu lâu lại thấy đáng ghét kinh khủng, nhất là lúc con chiến đấu để lấy điều khiển, rồi vò đầu bứt tai bố mẹ, hoặc lao ra góc giường lôi một đống truyện tranh ra đọc ơ ơ...
Bây giờ bố mẹ sửa ban công phía trước cho rộng hơn, Puu có chỗ chạy nhẩy. Bố mua cho con 1 cái xe tập đi, thế là ngày nào con cũng có thêm 1 bài tập là ra sân chạy, ngồi vào xe con cũng bắt đầu biết đi, nhưng chưa thành thạo lắm. Sáng nay bố mang quả bóng rổ ra sân chơi với con, chắc vì con thấy bố đập nó bụp bụp nên sợ, cứ dơ quả bóng ra gần con là con lại khóc. Mẹ nói "thế là có vũ khí để dọa Puu rồi".
Puu người lơn hơn trước rồi, biết đòi hỏi, biết từ chối vui lắm. Con cứ thấy ai ăn cái gì là con ạ lấy ạ để xin ăn, xấu ghê cơ. Rồi thấy ai chơi cái gì vui cũng ạ, rồi chỉ vào cái đấy xin chơi... Nhưng xấu nhất là con không thích là sẽ khóc ngay, hơi 1 tí là có thể gào cái mồm ra rồi. Về Hải Dương được 2 tuần, các bà bế nhiều quá nên quấn kinh khủng, chẳng chịu chơi 1 mình gì cả, cứ đặt con chơi 1 mình là kêu khóc làm bố mẹ phải lập kế hoạch đào tạo lại cu cậu từ đầu...
Puu bây giờ cai sữa rồi, mà con tự cai mới giỏi chứ, không thèm ti mẹ nữa mà lại đi nghiện sữa ngoài. Cứ thấy mẹ pha sữa là con quýnh quáng lên, mồm ạ ạ liên tục đểu lắm. Buổi tối trước khi đi ngủ là lúc con nghịch nhất và say sưa nhất. Ai chơi với con lúc đó cũng thấy con đáng yêu, nhưng lâu lâu lại thấy đáng ghét kinh khủng, nhất là lúc con chiến đấu để lấy điều khiển, rồi vò đầu bứt tai bố mẹ, hoặc lao ra góc giường lôi một đống truyện tranh ra đọc ơ ơ...
Gần đây bố viết cho con không hay như trước nữa, cảm giác cứ giống văn tả cảnh, liệt kê... Sao thế nhỉ? dần dần bố mẹ bắt đầu đùn đẩy nhau vai trò viết blog rồi đấy... Puu lớn nhanh tự viết nhé.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét