Sản phẩm tiếp theo của bố tặng con trai :p dạo này bố mẹ đăng hình ảnh nhiều, bài viết ít là vì lười đấy mà... chấn chỉnh ngay thôi mẹ Puupii nhỉ?
Ngày xửa ngày xưa có con mèo già lang thang đem lòng yêu mến chuột chù xấu xí. Tình yêu nảy nở, gắn bó thiết tha, khi nó đơm hoa kết trái là lúc câu chuyện được bắt đầu...
Chủ Nhật, 23 tháng 10, 2011
Thứ Hai, 17 tháng 10, 2011
Bài thơ đầu tiên
Con trai hát xuyên tạc thì bố mẹ nghe cách đây mấy tháng rồi, nhưng hôm nay là lần đầu tiên bố mẹ nghe con đọc thơ xuyên tạc, mà là tự sáng tác nhé!
Chuyện là Puu đi học, ở lớp các cô dạy bài thơ gì đó có đoạn "tai thỏ tai thỏ, mắt tròn mắt tròn, đi ngủ đi ngủ, thức dậy thôi...", đến tối con chưa muốn ngủ, viện cớ đi ị, ứng khẩu thành thơ: "tai thỏ tai thỏ, mắt tròn mắt tròn, đi ị đi ị, mẹ ơi mẹ ơi...". Puu tài thật, có khiếu làm thơ con cóc giống bố (mẹ bảo thế)!!!
Đấy là chưa kể con đối đáp rất siêu nữa: hôm trước con đi chơi cùng chú Đức, con lém lỉnh nhại lại chú nên chú Đức xoa đầu con nói "ôi con vẹt nhà tôi...". Puu chỉ đơn thuần là muốn nhại lại và tìm một con gì dễ thương thôi nên cũng xoa đầu chú Đức nói luôn "ôi con chó nhà tôi...". Dì Diệp và chú Đức cứ gọi là há mồm... :))
Ngay cả hôm qua cũng thế, em Pii ngủ rồi, con vẫn còn chơi nên bố nhắc mấy lần "bé tiếng thôi cho em ngủ..." bố nhăn mặt nhắc nhở đến lần thứ ba thì Puu quay ra gắt với bố: "bé thế rồi còn gì..." làm bố choáng quá!
Con lém lỉnh vừa vừa thôi !
Chuyện là Puu đi học, ở lớp các cô dạy bài thơ gì đó có đoạn "tai thỏ tai thỏ, mắt tròn mắt tròn, đi ngủ đi ngủ, thức dậy thôi...", đến tối con chưa muốn ngủ, viện cớ đi ị, ứng khẩu thành thơ: "tai thỏ tai thỏ, mắt tròn mắt tròn, đi ị đi ị, mẹ ơi mẹ ơi...". Puu tài thật, có khiếu làm thơ con cóc giống bố (mẹ bảo thế)!!!
Đấy là chưa kể con đối đáp rất siêu nữa: hôm trước con đi chơi cùng chú Đức, con lém lỉnh nhại lại chú nên chú Đức xoa đầu con nói "ôi con vẹt nhà tôi...". Puu chỉ đơn thuần là muốn nhại lại và tìm một con gì dễ thương thôi nên cũng xoa đầu chú Đức nói luôn "ôi con chó nhà tôi...". Dì Diệp và chú Đức cứ gọi là há mồm... :))
Ngay cả hôm qua cũng thế, em Pii ngủ rồi, con vẫn còn chơi nên bố nhắc mấy lần "bé tiếng thôi cho em ngủ..." bố nhăn mặt nhắc nhở đến lần thứ ba thì Puu quay ra gắt với bố: "bé thế rồi còn gì..." làm bố choáng quá!
Con lém lỉnh vừa vừa thôi !
Thứ Sáu, 14 tháng 10, 2011
Lần đầu cắt tóc
Hôm nay Pii tròn 4 tháng 10 ngày theo lịch âm, mẹ quyết định cắt tóc cho Pii. Đáng nhẽ ra người ta thường cắt tóc khi em bé tròn 3 tháng 10 ngày, mẹ thì chẳng có ý định cắt tóc con gái đâu vì con có mái tóc rất đẹp, tóc mềm như tơ, lại còn hơi quăn quăn ở đuôi tóc nữa. Lúc trước tóc con nhẹ nên cứ dựng đứng lên, giờ tóc dài và nặng hơn nên nó đã ôm ôm vào mặt, trông rất xinh, nên mẹ cứ tiếc chỉ sợ cắt tóc của con nó mất xoăn, tóc bị cứng hơn và trông sẽ nam tính chứ không còn nét nữ tính nữa. Nhưng mấy hôm vừa rồi mẹ cứ thấy con vò đầu bứt tóc vẻ rất khó chịu, lại phát hiện ra con cào đầu xước đỏ gáy nên quyết định cắt bớt đuôi dế ở đằng sau cho con đỡ khó chịu.
Quả thật cắt tóc xong cái mặt Pii trông buồn cười ghê cơ, chẳng còn nữ tính xinh xắn nữa, cứ như thằng con zai ấy, mất cả cái đuôi tóc quăn quăn nữa, 2 cái má trông càng phính hơn nữa. Thôi đành đợi mấy tháng nữa trời lạnh, tóc con dài ra để đến hè năm sau con lớn mẹ buộc tóc cho con vậy nhé. Mẹ cũng không dám cắt nhiều vì tiếc mà, chỉ cắt ít phần đuôi tóc thôi nên chắc tóc sẽ dài nhanh thôi, không để bị như anh Puu hồi trước, bị bố cắt cho trọc lốc đâu.
Đẻ con gái nên mẹ đã nghiên cứu sẵn vài kiểu buộc tóc, tết tóc rất xinh mà đơn giản để sau này làm điệu cho con gái nữa chứ, mẹ có bao nhiêu là kế hoạch nhé, nào là hè năm sau sẽ may đồng phục váy hoa cho 2 mẹ con mình này, còn bố và anh Puu sẽ có quần hoa giống nhau. Bây giờ anh Puu với bố đã có đồng phục bố con giống nhau từ đầu đến chân rồi, làm mẹ cũng ghen tị lắm, nhưng phải chờ cho Pii lớn hơn chút nữa mẹ con mình mới cùng diện được, để cho bố với Puu diện trước vậy con nhỉ. Mẹ còn sắm dụng cụ làm bánh nữa nhé, để sau này Pii lớn 1 chút 2 mẹ con mình sẽ cùng nhau làm bánh nhé, mẹ muốn Pii sau này sẽ phải biết nữ công gia chánh, chăm chỉ sạch sẽ, gọn gàng vì con là con gái mà. Thỉnh thoảng, lúc làm bánh 1 mình mẹ cứ tưởng tượng đến vài năm nữa con lớn, ngày cuối tuần mẹ con mình cùng vào bếp, con giúp mẹ nấu ăn thật thích. Thấy vậy nên bố cũng đã lên kế hoạch làm 1 cái bếp thật to đủ để mẹ con mình ngày nghỉ bày vẽ nấu nướng đấy, chẳng biết con lớn lên có thích không, chứ hồi mẹ bé mẹ cũng thích nấu ăn, làm bánh lắm.
Anh Puu hồi trước không hề bị cái nanh nào đâu, thế mà Pii lại hay bị mọc nanh, mặc dù ngày nào mẹ cũng đánh răng lợi cho con như anh Puu hồi xưa vậy. Hôm trước mẹ đánh răng cho con thấy con mọc cái nanh màu trắng cứng cứng ở lợi trên, chỉ sợ nó làm con đau con lười ăn, nhưng thấy bác sỹ trong bệnh viện Việt Pháp nói rằng không nên nhổ nanh vì dễ bị nhiễm trùng nên mẹ để kệ, chỉ kỳ mạnh hơn 1 chút vào chỗ đấy, may sao hôm sau đánh răng lại không thấy nó nữa. Nhưng mấy hôm nay Pii có vẻ lười ăn hơn thì phải, đến giờ ăn mà con cứ chỉ ti chớm chơ thôi, không ti một mạch như trước, ti được 1 tí con lại quay ra chơi, nếu cứ cố ấn con vào ti thì con ưỡn lên ngay.
Mẹ sợ con không thích nghi được với sữa ngoài nên mấy hôm nay mẹ pha mỗi ngày 2 thìa sữa ngoài vào cùng sữa mẹ để cho con uống. Chẳng biết do con không thích mùi vị sữa đó hay như nào mà con chẳng chịu uống. Hôm đầu tiên thì con cũng uống hết chỗ sữa mẹ pha, mẹ đã mừng, nghĩ con chắc cũng dễ tính như anh Puu trong khoản uống sữa vì anh ấy sữa gì cũng uống hết, kể cả những loại sữa mọi người vẫn nói là khó uống anh ấy cũng chẳng ý kiến gì cả. Đến hôm sau con uống ít hơn, hôm sau nữa uống ít hơn, và đến hôm nay thì hoàn toàn không chịu uống nữa. Mẹ thì vẫn có nhiều sữa cho con ti nhưng mẹ cũng muốn tập cho con quen dần với mùi vị sữa bò để 1 thời gian nữa con còn phải uống thêm sữa bò khi sữa mẹ không còn đủ đáp ứng cho con nữa. Mẹ sợ con giống anh Mốc nhà cô Quyên, chỉ ti sữa mẹ chứ không uống sữa bò thì cũng thiệt thòi lắm, phải chăm uống sữa thì sau này mới cao được. Đành để mai mẹ thử đổi hãng sữa khác cho con uống xem sao, có thể do sữa S26 nhiều chất, lại trộn cùng sữa mẹ nữa nên ngậy quá, con không thích chăng?Mẹ sẽ thử đổi sang sữa Morinaga của Nhật, uống mát hơn xem sao, công cuộc chăm cho các con ăn uống là cả một sự kiên trì đấy con ạ, dù sao mẹ cũng đúc rút được chút ít kinh nghiệm từ lần nuôi anh Puu nên không bị quá lo lắng và bỡ ngỡ nữa.
Hôm trước mẹ thấy trên mạng bán nhiều đồ phụ kiện cho bé gái rất xinh, mẹ có mua vài thứ cho Pii, Pii đeo mấy cái băng đô có tóc bím hay cái mũ len có tóc nhìn rất yêu, mẹ lại mong Pii mau mau lớn để mẹ tha hồ bím tóc, kẹp nơ cho con, mẹ thích ngắm con gái mẹ trông điệu điệu xinh xinh mà.
À, trưa hôm qua không hiểu sao con mãi chẳng chịu ngủ, mẹ hết bế đứng rồi bế nằm, đi lại trong nhà rồi đứng rung lắc con cứ khóc mãi, có lúc thì hét lên nhức tai, suốt 2 tiếng đồng hồ mà chẳng chịu ngủ, mẹ bực mình tét cho con 1 cái vào mông và mắng con, thế là con mếu máo khóc gào to hơn để ăn vạ. Mẹ đành bế con sang cho bà Mến, kỳ lạ là mẹ dỗ thế nào cũng không xong thế mà sang tay bà Mến con nín luôn, không biết có phải con gái dỗi mẹ không nữa, hix, ghê gớm thế đấy.
Anh Puu hồi bé thì có vẻ bạo dạn, đi ra ngoài chơi cầu trượt cứ trượt ầm ầm, thế mà lớn lên lại không thích mấy trò chơi vận động nữa, chỉ thích ngồi chơi mấy trò xếp hình thôi. Hôm qua bố đi công tác Quảng Ninh về, mặc dù rất mệt nhưng vì trót hứa với con zai là hôm nào bố đi công tác về bố cho con đi chơi, lúc tắm con nhắc khéo mẹ là " Puu thích đi chơi làm bánh" thế là bố mẹ phải ăn cơm thật nhanh để đưa con đi chơi. Chả là hôm trước Puu có đến Pico Mall chơi và đi qua khu vui chơi Tini của trẻ em, mẹ bảo ở đó có trò chơi làm bánh piza, con zai thích quá muốn vào chơi nhưng lại đến giờ đóng cửa, mẹ bảo để hôm khác đến chơi sau, thế là suốt ngày nhắc đến. Hôm qua mẹ cho con vào chơi, mẹ rủ Puu ra khu trò chơi vận động con không hứng thú lắm nhưng cũng đi theo, ra đến nơi mẹ phải nịnh mãi con mới chịu trượt cầu trượt và đu người cùng mẹ, đến trò bật lò xo con nhất quyết không chịu chơi, mẹ dụ thế nào cũng một mực kêu sợ. Con zai càng lớn càng nhát, thế mà cô giáo bảo dạo này ở lớp cũng giằng nhau đồ chơi với bạn Tim, không được thì cũng huých bạn ngay đấy. Lúc về mẹ kể với bố là con không thích chơi trò vận động, sợ độ cao, chỉ thích chơi xếp hình thôi, bố thú nhận là con zai giống bố, hồi bố nhỏ cũng nhát gan, thậm chí đến giờ bố cũng vẫn không thích chơi mấy trò chơi vận động mạo hiểm, chỉ thích trò chơi trí tuệ thôi. Càng lớn Puu càng giống bố quá thể, từ ngoại hình cho đến tính cách ấy.
Pii biết lẫy
Cuối cùng thì đúng vào ngày đầu tiên của tháng thứ 5 bé Pii cũng đã biết lẫy, sau đúng 4 tháng phải nghe chất vấn của mọi người rằng thì bao giờ con mới biết lẫy, buổi sáng ngày đầu tiên con bước vào tháng thứ 5 thì con đã có câu trả lời cho mọi người rồi. Mặc dù từ những ngày đầu tiên mới sinh con đã có vẻ rất cứng cáp rồi, bố đặt con nằm sấp trên giường là con đã ngóc cái đầu lên rồi, bà ngoại cứ bảo kiểu này chắc 3 tháng là biết lẫy rồi, thế mà qua 3 tháng vẫn chẳng thấy dấu hiệu gì cả. Có lẽ cũng tại con ít khi chịu nằm chơi lắm, lúc ngủ thì không nói làm gì, những lúc con thức con chỉ nằm chơi được 1 lát thôi, mà phải có người ở bên cạnh để nói chuyện, để trêu con cho con cười khanh khách ấy, thế mà vừa cười xong là con lại hét ầm lên để được bế lên ngay được, hoặc cũng có thể là con hơi " mộng năng" chăng nên chẳng biết lẫy. Hồi xưa anh Puu cũng vậy, cũng rất cứng cáp nhưng mãi tận 4 tháng 1 tuần tuổi anh ấy mới biết lẫy, Pii như vậy là còn giỏi hơn anh Puu rồi đấy nhé!
Buổi sáng hôm đó bố đi đánh golf với mấy bác ở công ty nên đi từ sáng sớm tinh mơ, lúc các con vẫn còn đang nằm ngủ khì khì. Đến giờ dậy, mẹ đang lay anh Puu dậy thì con bắt đầu úp mặt xuống giường ( tư thế này con đã luyện từ cách đấy mấy ngày rồi nhưng vẫn chưa lật được người sang), nhìn con gồng người lên, cố gắng bật người sang 1 bên trông rất buồn cười, cái miệng nhỏ mím chặt lại ra sức lật người, 1 chân nằm sấp phía dưới, chân còn lại thì cứ hươ hươ trên không chưa đặt được xuống, mẹ và các dì ngồi trên giường cùng gọi con, động viên con, thế là sau khoảng 1 phút cố gắng con đã bật được người lần đầu tiên. Pii có vẻ khoái chí lắm, lật được người xong con cười toe toét, 2 chân giẫy giẫy thể hiện niềm sung sướng. Đây là thành công đầu tiên của con từ khi ra ngoài này mà, con cảm thấy sung sướng cũng đúng thôi, và mẹ cũng cảm thấy rất vui và tự hào vì nỗ lực đầu tiên của con, con gái ạ. Từ lúc con lật được người sang, con cũng hào hứng với việc nằm hơn, mỗi lần đặt con nằm xuống là con lập tức nghiêng người sang trái để lẫy, lẫy được một lúc con bị tức bụng lại khóc ầm lên vì chưa tự lật trở lại được mà, kể cả đêm con đang ngủ hay lúc mới thiu thiu ngủ con cũng cứ đòi lật người xuống, mẹ toàn phải nằm cạnh để chặn không cho con lật người sang thôi. Có đêm mẹ nằm ngủ cách xa phía con là y như rằng con lật người nằm sấp, rồi con lại kêu e e, mẹ mắt nhắm mắt mở lật con trở lại, may là con không bị thức giấc, lại tiếp tục ngủ, ngoan lắm cơ.
Pii có ưu điểm là ban đêm con ngủ ngoan, không bị thức giấc giữa chừng quấy nhiều bố mẹ, nhưng nhược điểm của con là đến giờ con vẫn chưa hết cái bệnh gắt ngủ đâu, ban ngày cũng như buổi tối, cứ buồn ngủ là con gắt nhặng xị lên, tuy cũng có những hôm con chỉ hơi khóc, dỗ 1 tí là ngủ luôn nhưng cũng có những hôm con khóc và hét rất lâu mới chịu ngủ, những lúc đấy ai cũng thấy sợ cái tiếng hét của con đấy vì nó có âm vực khá lớn, chẳng biết sau này liệu có thành ca sỹ hát opera được không nhỉ?
Anh Puu thời gian này rất là bướng bỉnh, không biết học được ở đâu cái trò nằm ra đất ăn vạ hay khi không muốn làm điều gì. Được cái vẫn còn biết sợ bố mẹ nên không dám lăn ra đất giãy đành đạch, mà chỉ nằm ra thôi. Mẹ là chúa ghét trẻ con có cái trò nằm ra đất ăn vạ nên mẹ phê bình anh Puu nhé! Hồi trước mỗi lần mẹ nhờ các dì hay bà Mến sang phòng lấy khăn xô hay bỉm cho em là y như rằng con chạy lên trước tranh đi lấy, thế mà giờ có những lúc mẹ nhờ con mỏi mồm con vẫn ngồi chơi, có lúc thì con viện cớ là " không biết", có lúc con cũng chạy sang nhưng chẳng hiểu con có sang tận nơi không mà khi quay lại con chẳng mang theo gì cả, mồm lại bảo" puu không biết đâu". Thế nhưng mỗi buổi tối mẹ đi pha sữa cho Puu uống là y như rằng con phải lao ra nhanh hơn mẹ để được tự tay rót nước vào bình, hôm nào mẹ làm trước, con nghe thấy tiếng nước chảy chạy ra thấy mẹ đã rót nước vào bình rồi là con nằm ra đất bắt đền, làm mẹ bực mình nhưng cũng đành nhượng bộ con vì không muốn suốt ngày mắng con, cho con rót nước con lại cười toe toét, nhìn lại không thể nào giận được con, đúng là nụ cười trẻ thơ là nụ cười chết người haha.
Lúc trước mẹ cứ sợ con trai không biết kể chuyện vì con đi học về mẹ hỏi con ở lớp thế nào chẳng thấy con kể chuyện gì cả thì bây giờ cũng biết kể chuyện rồi. Có hôm con kể với mẹ là " Hôm nay ở lớp bạn Tim giằng búp bê của Puu, Puu hẩy bạn luôn", ái chà chà, con trai bình thường hiền ơi là hiền thế mà đi lớp quen rồi cũng bắt đầu ghê gớm rồi nhé! Lúc trước cô hay thông báo tình hình cho mẹ, bảo con trai hiền lắm, chỉ thích chơi với các bạn nữ thôi, không thích mấy trò bạo lực của bọn con zai, thích chơi đồ hàng với các bạn gái, thế mà giờ về cũng " hây ya, siêu nhân đây", thôi thế cũng được, nam tính 1 tí chứ hiền như con gái thì cũng không được.
Có 1 hôm sáng thứ 7, bố đi vắng, Puu dậy sớm thế là mẹ bảo đưa Puu đi ra ngoài ăn phở. Hai mẹ con vừa mới ra khỏi ngõ, đang ngó nhìn đường để sang bên kia thì có 1 cái xe máy lao tới tông thẳng vào 2 mẹ con, may là Puu chỉ bị ngã xước 1 tí đầu gối thôi, còn mẹ thì bị nó húc thẳng vào người, ngã sệt mông xuống đất đau điếng, con thấy thế sợ quá nên khóc ầm lên, thế mà người ta bế con lên con vẫn không quên hỏi " dép đâu rồi", từ hôm đấy cứ nhắc tới phở là con lại nhớ ngay vụ đâm xe, lại bảo" hôm qua xe máy đâm vào mẹ với Puu, Puu bị đau chân còn mẹ bị đau đít", nhớ lắm nhé.
Cuối tuần trước bà nội đưa Puu đi chơi cả ngày, Puu cũng háo hức lắm, về nhà phấn khởi nói cười suốt, lại còn kể chuyện đi chơi nữa. Giờ nói năng cũng ông cụ lắm. Có hôm bà ngoại gọi điện nói chuyện với Puu, con biết hỏi thăm bà này, còn hỏi bà là " bà đang ở Hải Dương à? bà đang chờ đợi Puu à?" mẹ nghe con nói mà cứ buồn cười, rồi bà hỏi" Puu có bế em Pii không? " thì con trả lời dõng dạc " em Pii đang ngủ, bà Mến bế em Pii, Puu còn bé chưa bế em được", cứ nhìn con bây giờ rồi xem lại ảnh con cách đây có nửa năm thôi mà đã thấy con lớn lắm rồi, mẹ mong các con khôn lớn từng ngày, nhưng nhiều khi chỉ muốn các con cứ mãi bé bỏng như vậy thôi.
Thứ Ba, 11 tháng 10, 2011
Ngủ và ngáp !
Thời gian gần đây bố Puupii có một sở thích kỳ quặc là chụp ảnh các con và Chuột Chù lúc ngủ... có lúc mới ngủ dậy hoặc đang gà gật nữa, cũng buồn cười ghê... Hôm nay trình diễn vài tác phẩm làm kỷ niệm nhé!
Thứ Hai, 10 tháng 10, 2011
Pii 16ws Collecttion...
Giống như tiêu đề của bài này, bố chỉ đăng ảnh của con gái nhân dịp con tròn 4 tháng tuổi thôi, không có nhiều nội dung viết vì mẹ sẽ đăng sau cùng với Video... :)
Thứ Tư, 5 tháng 10, 2011
Mỗi ngày một lớn
Vậy là phải đến 1 tháng nay mẹ không ngồi viết blog cho 2 con yêu rồi, mẹ cũng thấy áy náy lắm, trong 1 tháng qua từng ngày các con lại có những thay đổi rất thú vị mà mẹ lại không ghi chép lại, để rồi đến lúc viết lại thì cái nhớ cái quên, mẹ xin lỗi nhé!
Hai anh em có vẻ giống nhau, chẳng chịu lẫy gì cả mặc dù các con rất cứng cáp, anh Puu thì phải đến tận hơn 4 tháng mới chịu lẫy, Pii chắc cũng vậy vì tới giờ con cũng đã biết lẫy đâu. Mấy hôm nay mẹ thấy con nằm chơi hay lật nghiêng người sang 1 bên rồi úp cái mặt xuống, nhưng chắc cái mông nặng quá nên vẫn chưa lật được cái mông sang. Thế nhưng con đã đòi đứng lên mỗi khi bế con rồi, cổ thì rất là cứng, bế thẳng đứng lên rồi. Chân tay Pii cũng i như anh Puu, cứ chắc như nắm cơm ấy. Giọng hét của Pii thì hơn hẳn anh Puu hồi bé, thỉnh thoảng đang bế con mà con hét lên mẹ cũng thấy choáng váng đầu óc, tai thì bị ù cả đi. Pii có tính xấu hơn anh Puu ấy là lúc con buồn ngủ con gắt ngủ kinh khủng, mẹ cho con ti con cứ mút 2 cái rồi lại quay ra ưỡn lên và gào toáng nhà, mỗi lần như vậy mẹ vất vả với con lắm, cứ phải vừa cho bú, vừa đứng lên đi lại rung rinh con mà con vẫn kêu gào, sữa chảy ướt hết cả áo. Pii hầu như là toàn kêu gào không có tí nước mắt nào, nhưng thỉnh thoảng có những lúc con khóc thật, khóc nức nở nghe thương lắm ý, nước mắt thì chảy dòng dòng.
Hồi mang bầu Pii, mẹ cứ lo lắng không biết mẹ có yêu Pii nhiều không, liệu tình cảm của mẹ dành cho anh Puu có bị san sẻ sang cho Pii không... Tâm sự với bố thì bố bảo mẹ không phải lo, đến lúc đó tình yêu của mẹ dành cho các con sẽ nhân lên chứ không bị chia ra, mẹ cũng chưa tưởng tượng được nó sẽ thế nào, nhưng giờ mẹ đã cảm nhận được điều đó. Càng ngày mẹ càng thấy yêu và gắn bó với Pii hơn, tình yêu mẹ dành cho anh Puu cũng không hề giảm đi, mẹ yêu và thương 2 anh em như nhau. Mẹ thương Pii vì con sinh ra không có được sự háo hức và chu đáo của đứa con đầu, giai đoạn này bố cũng bận rộn hơn với công việc nên cũng ít thời gian chơi với con hơn nhưng tình yêu dành cho con lúc nào cũng nồng nàn. Mẹ thương Puu vì đáng lẽ ở cái tuổi của con, con vẫn là em bé bỏng nhất nhà, thế mà đã phải làm anh rồi, phải san sẻ sự quan tâm chăm sóc của mọi người với em bé, nhưng vì con là con trai nên học cách tự lập từ bé, biết san sẻ yêu thương cũng là điều tốt cho con, đúng không con trai? Sau này lớn lên Pii phải yêu thương anh Puu nhiều hơn nhé!
Anh Puu thì càng ngày càng như ông cụ non, bây giờ còn chỉnh cả mẹ nữa, mỗi lần mẹ nói "ừ" thì con bảo "phải vâng ạ chứ", "phải dạ chứ", mẹ nói đúng ý con thì con bảo " tốt, chuẩn, very good".
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)