Thứ Ba, 27 tháng 10, 2009

Lạnh lùng...

Thứ bảy cả nhà lên xe về Hải Dương, đã một tháng rồi Puu mới về quê ngoại đấy. Bố mới mua cho Puu cái ghế ngồi ô tô dành riêng cho trẻ em nên cả chặng đường về quê Puu cứ ngồi yên trong ghế, chẳng kêu ca phàn nàn gì cả, đến lúc buồn ngủ thì con cho ngón tay vào mồm mút mút rồi ngủ ngon lành, ngoan ơi là ngoan.

Chủ nhật mẹ thuê xe chở mọi người đi chiêm ngưỡng viên ngọc khổng lồ của bác Cường mới mua. Ban đầu cứ nghĩ là sẽ được gặp một số nhân vật nổi tiếng nên để Puu đi chụp hình, cuối cùng vì một số lý do khách quan mà các vị ấy không đến được. Trên đường đi, Puu lại ị đùn nên cả nhà phải dừng lại ở cửa hàng bánh đậu ven đường để thay rửa cho con. Thảo nào lúc ở nhà cô Hà cứ than thở không biết mùi cám lợn ở đâu, hóa ra lại là mùi từ bỉm của Puu...

Mẹ cảm giác Puu rất lạnh lùng, bé như vậy mà nhiều khi con chẳng thể hiện cảm xúc như những đứa trẻ khác, không biết lớn lên con có thay đổi không nhỉ. Lúc sáng mẹ đi làm, mẹ chào Puu, nựng yêu Puu mà Puu không thèm cười gì cả, cũng chẳng thèm theo mẹ hay thể hiện cảm xúc gì, hoàn toàn vô cảm, chán thế đấy. Hay là do hôm qua mẹ đánh đít Puu nên Puu dỗi không thèm yêu mẹ nữa nhỉ???

Có lẽ cái tính lạnh lùng của Puu bắt nguồn từ bố chăng? Bố vồn là người ít thể hiện cảm xúc, mẹ con vẫn hay kêu ca chuyện bố chẳng bao giờ chịu chia sẻ, chịu kể chuyện cuộc sống cho mẹ nghe. Có những lúc mẹ bảo cứ như sống cạnh người lạ vậy... Bố Puu cũng đang cố gắng sửa chữa, và bây giờ lại phải chữa cả Puu nữa à? :)) Nhưng có lẽ đấy là cái bản tính nó thế rồi, khó mà sửa được, cho mẹ sống chung với lũ thôi.

Không có nhận xét nào: