Lâu lắm rồi bố mới viết cho con, phải đến hơn 1 tháng ấy. Cả tháng 9 này toàn mẹ viết thôi vì nhiều lý do, phần vì bố bận nhưng chủ yếu là do bố lười. Đến mỗi cái việc là up hình của con lên mà mẹ giục mấy lần bố mới up được... Puu của bố bây giờ vẫn ngoan, mặc dù bố bắt đầu thấy có dấu hiệu của sự ương bướng rồi, nhưng so với trẻ con khác cũng còn khá khẩm lắm. Hồi trước khi con mắc lỗi, bố chỉ cần nhắc nhẹ là con sợ ngay, "ạ" rối rít xin lỗi, nhưng bay giờ chắc tại bố cũng ít có thời gian ở nhà nên mỗi khi khiển trách con thì con lại rúc đầu vào người ai đó, khi thì là mẹ, khi thì bà Mến, khi thì các dì... để trốn bố. Mỗi lúc thế bố sẽ lại phải lôi con ra bắt đứng khoanh tay. Lúc Trước khi con có lõi bố dùng biện pháp mạnh là cho con úp mặt vào tường... nhưng bây giờ con khôn hơn nhiều, bị phạt úp mặt là mếu máo khóc rồi nhìn quanh tìm người cứu viện ngay...
Có lúc bố di làm cũng thấy nhớ con, thấy tội tội khi con cứ phải ở nhà với bà Mến suốt ngày thế. Bố cứ nghĩ nếu mình cũng ở nhà cả ngày thì chắc sẽ buồn lắm nhỉ. Hay là vài hôm nữa bố sẽ cho con đi học? Con đủ tuổi đi học rồi và cũng nhiều trường gần nhà nhận con rồi... Bé xíu xíu thế này cho đi học cũng thương mà để ở nhà cũng tội tội...
Hôm trước bố con mình đang nằm giường chơi thì con nhìn thấy mẹ lấy lô cuốn tóc ra cuốn, bé thấy hay quá chạy ra đòi mẹ cuốn cho. Thế là bố tranh thủ chụp được bộ ảnh Puu cuốn lô. Ai xem cũng bảo buồn cười nhưng cũng có nhiều ý kiến phản đối vì sợ con giống con gái quá mà. Hai tuần nay rồi, cứ đến cuối tuần là Puu được bố mẹ đưa đi bơi. Bà nội mua cho con cái phao tay làm quà Trung Thu, thế là con có thẻ tự nổi tren mặt nước không cần bố đỡ nữa. Puu cũng mạnh dạn lắm, bố đỡ bụng, con cũng biết đạp chân để đuổi theo mẹ. Cứ thế là bố đỡ và mẹ bơi, con đạp chân bắt bố cho Puu đuổi theo. Ra bể bơi thấy các anh có cái phao đẹp con cũng chạy ra nói "anh ơi, em mượn" như người lớn làm bố mẹ buồn cười quá. Đến lúc đi tắm, lần đầu tiên con đi tắm cùng bố, cu cậu rất ngạc nhiên khi thấy bố cũng giống con nên đến lúc tắm xong ra ngoài sảnh gặp bà Hoàn là con tự chỉ vào chim mình nói "trym trym" rồi chỉ sang bố nói "trym trym" :)) làm bà Hoàn cười vỡ bụng....
Bây giờ con nói rõ lắm rồi, gọi rất to và giõng giạc "Bố ơi, Mẹ ơi, Bà ơi, Anh ơi..." mỗi tội gọi bà Mến thì toàn gọi "Mến ơi" làm mẹ phải chỉnh lại mấy lần chưa được. Cứ buổi sáng đến sau khi ăn sáng xong là con xuống nhà chơi với các bạn. Có Khoai anh Khoai em và mấy bạn bé bé bố cũng k biết tên nữa. Có lẽ những lúc như thế con đc giao lưu với bạn bè cũng rất vui nên bố thấy con cười rất tươi phải không?
Hôm Trung Thu bố đưa hai mẹ con đi dự với cơ quan bố. Mọi người tổ chức ở CLB Hà Nội, Puu là ngôi sao của phòng bố. Bác Hằng lúc nào cũng nói "ôi puu yêu quá thích quá xinh quá" làm mẹ con sướng âm ỉ và tự hào lắm. Bác Hằng có 2 chị Bống và Chíp đều yêu Puu, nhất là chị Bống lớn ấy. chị Chíp thì xinh ơi là xinh, bố cũng thích con có em gái xinh như thế mà khó quá...haizzz. Hôm đó con lại hơi nhút nhát, chắc tại lâu ngày k đc đến chỗ đông người giao lưu văn nghệ như thế phải không? Cả buổi tối con cũng ít nói cười, cứ lặng lẽ đi vòng quanh ngắm sân khấu rồi bám rịt lấy bố mẹ thôi, các chị Xuka, Bông, Bống... thích con thế mà con chẳng thân thiện tí nào... làm sao xứng danh "Đại sứ thân thiện" đây?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét