Thứ Sáu, 27 tháng 11, 2009

Ki bo keo kiệt...

Bố không ki bo, mẹ cũng thảo, thế mà con thì ki kinh khủng không biết. Trẻ con nhà người ta có ki mấy thì ít nhất bố mẹ xoè tay xin cũng cho, đằng này thì cả bố cả mẹ xin rát cổ con vẫn giấu "chiến lợi phẩm" sau lưng, miệng ư ư tỏ vẻ không đồng ý rồi đầu thì lắc quầy quậy. Không hiểu con học lắc đầu từ lúc nào, bố đoán là những lúc con đòi nghịch máy tính của bố, bố đánh tay con rồi lắc đầu nói "không không" thế là con bắt chước???

Puu bây giờ bắt chước giỏi lắm, chỉ nhìn vài lần là biết làm theo, nhưng vẫn phải theo hứng. Cuối tuần trước về HD nhà bà ngoại, mọi người bập bập môi gọi chó, gọi gà, thế là Puu sau 2 ngày quan sát cũng bập bập như thật... Bố cũng bất ngờ ! Hay thế !

Hai hôm nay con hết ốm, không sổ mũi ho sụ sụ nữa nên cũng ngoan hơn, chơi 1 mình được, cười khanh khách được... nhưng ăn uống vẫn lười. Đừng m ắc bệnh lười ăn của bố nhé! Mẹ Puu cứ càu nhàu chuyện bố lười ăn, hỏi ăn gì cũng không thích làm mẹ mất cả hứng nấu nướng. Thế là cả 2 bố con cùng phải sửa chữa kẻo mẹ mắng chết. Bây giờ Puu hay bỏ dở bột, mẹ lại nảy ra sáng kiến cho Puu ăn cùng người lớn. Mẹ bảo đọc trong sách nào nói là người bên Tây cho trẻ con ăn cùng người lớn bắt đầu bằng ruột bánh mỳ... Chắc mai Puu sẽ được thử nghiệm.

Tuổi này con bắt đầu lớn rõ rệt, mỗi ngày một khác, biết làm nhiều trò hơn. Bảo bai bai con cũng biết vẫy tay, chi chi chành chành cũng biết, nhiều trò vui ra phết nhé. Mỗi tội vẫn tè dầm ị đùn thôi.

Không có nhận xét nào: