Lại một tuần nữa trôi qua, đối với công việc thì bố thấy thời gian trôi nhanh quá, mà nhìn con bố lại cứ thấy chậm... Bố cứ kêu ca chẳng thấy con biết làm gì cả, mà mọi người ai cũng khen con lớn, biết nhiều trò. Bắt đầu từ mấy hôm nay mẹ phát hiện ra con biết làm trò nhăn mũi lại, làm mặt xấu để trêu mẹ, thấy mẹ cười con lại càng khoái chí hơn. Bố chỉ nhìn thấy có vài lần, nhưng xem ra con cũng thích trò này lắm. Rình rình mãi mà chưa quay được đoạn Video nào cho Puu.
Ở bên cạnh con có lẽ không thấy con lớn nhiều, nhưng 2 ngày cuối tuần cho Puu về bà ngoại, bố về đón thấy con lớn hẳn, có cái gì đó khác khác mà không tả được. Từ cái mặt, ánh mắt đếnc ả cách biểu lộ tình cảm cũng thấy khác. Không biết là thật hay là bố tưởng tượng ra nữa. Nhưng một điều mà bất kỳ ai cũng đồng ý với bố là con có 1 chất giọng kinh hoàng - sánh ngang Paravoti được rồi.
Lúc con đói, lúc khó chịu con cũng không khóc đâu, mà con gào, hay gọi là hét cũng được. Một thứ âm thanh kinh hoàng, có lẽ phải trên 100db mất, ai mà đang bế con lúc đấy thì ù tai nhức óc. Bố lái xe, con ngồi trong xe hét mà bố váng óc nhức đầu không chịu nổi... Con lại chưa biết tiếng Việt, thế là chẳng có cách nào để giao tiếp với nhau. Bó tay chịu con rồi.
Puu có sở thích rất đáng khích lệ là đọc sách báo. Gọi là chơi sách báo thì đúng hơn... Nhưng chỉ cần đưa cho con tờ báo, giấy, hay sách... màu mè xanh đỏ càng tốt là con có thể ngồi chơi ngoan 1 mình được.
Bố mẹ biết điều đó nên cũng đỡ, cứ đến giờ cơm là có thẻ cho con 1 tờ giấy để con ngồi ngắm bố mẹ ăn cơm... dù đó chỉ là 1 tờ giấy ăn thôi. Mà Puu không xé sách đâu nhé, chỉ xem thôi, nhưng nhỡ tay làm nhàu nát thì cũng hay sảy ra lắm... Sau này không biết con có ham học không nhỉ? hay cả 2 bố con mình cùng đi đạp xích lô?
Lúc con đói, lúc khó chịu con cũng không khóc đâu, mà con gào, hay gọi là hét cũng được. Một thứ âm thanh kinh hoàng, có lẽ phải trên 100db mất, ai mà đang bế con lúc đấy thì ù tai nhức óc. Bố lái xe, con ngồi trong xe hét mà bố váng óc nhức đầu không chịu nổi... Con lại chưa biết tiếng Việt, thế là chẳng có cách nào để giao tiếp với nhau. Bó tay chịu con rồi.
Puu có sở thích rất đáng khích lệ là đọc sách báo. Gọi là chơi sách báo thì đúng hơn... Nhưng chỉ cần đưa cho con tờ báo, giấy, hay sách... màu mè xanh đỏ càng tốt là con có thể ngồi chơi ngoan 1 mình được.
Bố mẹ biết điều đó nên cũng đỡ, cứ đến giờ cơm là có thẻ cho con 1 tờ giấy để con ngồi ngắm bố mẹ ăn cơm... dù đó chỉ là 1 tờ giấy ăn thôi. Mà Puu không xé sách đâu nhé, chỉ xem thôi, nhưng nhỡ tay làm nhàu nát thì cũng hay sảy ra lắm... Sau này không biết con có ham học không nhỉ? hay cả 2 bố con mình cùng đi đạp xích lô?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét