Thứ Sáu, 13 tháng 3, 2009

Nhật ký trong bụng mẹ (phần 3)

Puu tuần 38

Càng gần ngày sinh mẹ càng thấy sốt ruột, vừa mong được sớm gặp con, lại vừa lo lắng không biết mọi chuyện có được suôn sẻ hay không, không biết đau đẻ sẽ như thế nào, có chịu được không, rồi đến lúc rặn đẻ nữa.... nhiều thứ lo quá. Một phần thì lo như thế, một phần lại có cảm giác gì đó rất khó tả, lo lắng không biết khi có thêm thành viên mới này thì cuộc sống của bố mẹ sẽ thay đổi ra sao, chỉ mới tưởng tượng thôi nhưng cũng thấy có vẻ khó khăn rồi.

Tuần này sốt ruột quá không biết Puu ra sao nữa nên chủ nhật mẹ lại đòi bố Q đưa mẹ đi siêu âm xem con lớn thế nào rồi. Trộm vía bác sỹ nói mọi thứ đều bình thường, Puu được hơn 3,5kg một tẹo, chẳng biết độ chính xác là bao nhiêu nữa.

Mấy ngày cuối này mẹ cũng chẳng có hứng thú ăn uống gì nhiều. Bắt đầu từ tuần này là mẹ xin nghỉ làm ở nhà chờ con rồi nên hằng ngày mẹ đi chợ nấu cơm chờ bố Puu về ăn. Đúng là ăn cơm nhà mặc dù không nấu nhiều món để lựa chọn như cơm hàng nhưng ăn cũng thấy ngon hơn. Mẹ vẫn duy trì ăn như cũ vì cũng sợ nhỡ mà Puu lại to quá, mẹ đẻ thường sợ gặp khó khăn thì tội con lắm.

Bé con vẫn đạp mẹ đều đều, thế mà trong sách lại nói là đến những tuần cuối này thì con sẽ ít đạp hơn. Dù sao con cứ đạp mẹ đều đều như vậy cũng tốt, mẹ cảm thấy yên tâm hơn vì con ở trong đấy vẫn ổn.

Puu tuần 39

Hôm Puu được 38w3d bố mẹ vào VF để khám định kỳ. Lần này bác sỹ siêu âm lại nói rằng con được khoảng 3,8kg. Lúc thăm khám bên trong bác sỹ bảo tử cung mẹ bắt đầu có dấu hiệu mở rồi, có thể sẽ sớm gặp con thôi, cũng có người thì phải chục ngày thì mới sinh được. Bác sỹ nói thế làm mẹ thấy hồi hộp quá, chẳng biết cái thời điểm đó là lúc nào nữa, đành chờ đợi thôi vậy.

Đi khám về bố bảo đưa mẹ đi ăn cái gì đó mà mẹ thích, không thì sợ vài hôm nữa lại không ăn được, thế là bố mẹ rủ nhau đi ăn phở cuốn. Giờ chỉ ăn linh tinh là thấy ngon thôi.

Về nhà mẹ phát hiện ra bị ra một ít nhựa chuối, nghe nói đấy là dấu hiệu sắp sinh rồi, chẳng biết là lúc nào nữa nhỉ, L, lại thấy bồn chồn lo lắng quá. Mẹ gọi điện cho bà ngoại thì bà bảo là cũng còn lâu. Lần đầu sinh đẻ nên chẳng biết thế nào nữa, thấy cũng hơi bối rối. Sáng hôm sau ngủ dậy lại không thấy gì nữa, mẹ đưa bé đi chợ cùng mẹ. Lúc trên đường đi chợ tự nhiên mẹ thấy ục một cái (nhẹ thôi), không hiểu là cái gì, về nhà kiểm tra thì hóa ra là máu báo, lần này thì ra máu đỏ chứ không phải nhựa chuối nữa, lại thấy lo lo nên mẹ gọi điện để được tư vấn, họ bảo là chưa thấy cơn co dạ con thì vẫn cứ bình thường. Thế là mẹ lại nấu cơm để trưa bố về ăn vì vẫn thấy người ổn cả, con cũng vẫn đạp.

Thứ tư ngày 11/3/09

Đêm nay bố phải đi đón khách hàng quan trọng ở sân bay, mẹ thì bắt đầu có dấu hiệu như vậy nên bố không yên tâm để mẹ ở nhà một mình. Thế là dì Nga được điều động đến ngủ với mẹ Bố cứ thỉnh thoảng lại ghé vào bụng mẹ để gọi Puu, bảo Puu đợi bố thêm vài hôm nữa, đến thứ 7 hãy ra ngoài này với bố mẹ vì bố đang bận mà, không biết Puu có nghe được bố nói không nhỉ. Ngày hôm sau, bố thì đi tiếp khách, dì Nga thì đi học, mẹ lại ở nhà một mình, cũng vẫn thấy bình thường, thỉnh thoảng con thúc xuống dưới thấy nhói nhói buốt buốt thôi. Buổi trưa mẹ mua mấy cái bánh mỳ ăn linh tinh cho qua bữa. Thỉnh thoảng mẹ lên mạng thì mọi người lại hỏi thăm xem tình hình thế nào rồi, làm mẹ lại càng sốt ruột hơn, vì vẫn chưa thấy có gì tiến triển hơn cả.

Đến tối thì mẹ bắt đầu có những cơn co, cũng có lúc mạnh và đau nhưng không giống như cơn co chuyển dạ vì nó vẫn không đều lắm. Tối nay bố đi về sớm hơn so với mọi lần tiếp khách trước vì cũng sốt ruột mà, tội nghiệp bố vừa phải chạy đi tiếp khách, lại vừa lo phòng hộ đê.

Đêm mẹ có vẻ đau hơn, có lúc nằm không ngủ được, dậy đi vệ sinh rồi đi lại trong nhà chứ không sao nằm xuống được, vì cứ nằm xuống một lúc là cơn co lại đến đau lắm. Có lúc đếm các cơn co thấy cách nhau có 5 phút một cơn, tưởng là dấu hiệu chuyển dạ, bố đang nằm ngủ thì bật dậy hỏi “đẻ chưa?” làm mẹ buồn cười quá, mẹ thì cứ bảo là chưa đẻ được, bố thì cứ bắt mẹ vào bệnh viện, thôi thì đành để bố đưa đi xem thế nào. Đến bệnh viện người ta cho chạy monitor để đếm các cơn co và xem nhịp tim của con thế nào. Kết quả là vẫn chưa đẻ được, tử cung vẫn mở có 1cm thôi, hehe, thế mà bố cứ cuống lên. Lúc đến bệnh viện cô y tá đã bảo là trông mặt thế kia thì chưa đẻ được rồi vì vẫn còn tươi tỉnh lắm, hihi. Bố mẹ lại đưa nhau về, về nhà thì có vẻ cơn co mạnh hơn lên, nhưng thôi kệ vậy, cố gắng tiếp tục chờ đợi thôi.

Thứ sáu ngày 13/3/09

Cả ngày bố, mẹ, dì Nga cứ nằm trên giường xem phim, hết phim đĩa lại đến phim trên ti vi, mẹ thì lúc xem lúc lại ngủ gà gật vì đêm hôm qua không ngủ được mà, với lại chẳng hiểu sao tự nhiên các cơn co lại dừng lại, không thấy đau nữa. Hôm nay đúng là thứ sáu ngày 13, ngoài trời mưa gió bão bùng, bố hôm nay cứ tưởng là Puu chui ra nên không đi tiễn khách hàng nữa, cũng xin nghỉ nằm ở nhà luôn.

Đến tối thì đúng là các cơn co mạnh lên thật, mẹ cứ thấy người lúc nóng lúc lạnh, thấy thật là khổ sở, nằm cũng không được mà ngồi cũng không xong, cứ thỉnh thoảng lại phải thay đổi tư thế, lúc thế này lúc thế khác.

Hôm nay là Puu được 39 tuần rồi đây. Cả đêm mẹ không sao ngủ được, cứ đi đi lại lại trong nhà, mỗi lúc cơn co đến là lại phải hít thở thật sâu để cho đỡ đau và cũng để có đủ oxy cung cấp cho con nữa, mẹ nghĩ thương con lắm, không biết ở trong đấy mỗi lần tử cung co bóp như thế con có bị đau không nữa.

Không có nhận xét nào: