Thứ Bảy, 14 tháng 3, 2009

Nhật ký vượt cạn

Cả đêm đến rạng sáng ngày 14/3/09 mẹ bị cơn đau hành hạ. Mắt thì cứ díp hết cả lại vì buồn ngủ nhưng cứ hễ nằm xuống thì lại phải bò dậy ngay. Cái bụng to kềnh càng nặng nề, cộng thêm các khớp xương, các dây thần kinh bên trong cũng đau, rồi cơn co hành hạ đến khổ. Từ 3 giờ sáng trở đi các cơn co có vẻ dồn dập và khó chịu hơn. Mẹ cứ đi đi lại lại trong nhà, chốc chốc lại nhìn đồng hồ để đếm các cơn co. Đến 5 giờ sáng thì có vẻ khó chịu lắm rồi, mẹ đi đánh răng rửa mặt, thay quần áo rồi gọi bố Puu dậy để đưa mẹ đi. Sáng nay trời có vẻ lành lạnh, chắc do hôm qua bão, may là Puu lại không sinh vào ngày bão bùng đấy nhỉ. Đến bệnh viện mẹ lại được cho nằm chạy monitor, một lúc sau cô y tá vào khám thì bảo đã mở được 2cm rồi, hôm nay đẻ được rồi, chắc chỉ khoảng trưa hay chiều là đẻ thôi. Thế là bố làm thủ tục nhập viện cho mẹ. Vào phòng, thay đồ của bệnh viện và lại chờ đợi. Ngồi trong phòng chán, mẹ rủ bố ra phòng của các em bé xem, có mấy em cũng sinh vào ngày hôm nay trông rất đáng yêu, chỉ mấy tiếng nữa thôi là bé Puu cũng được giống như các bạn ấy thôi, bố mẹ hồi hộp không biết trông con yêu như thế nào nhỉ .

9 giờ, bác sỹ vào khám, tử cung đã mở được 3cm, bác sỹ cho mẹ vào phòng sinh để làm gây tê màng cứng cho mẹ đỡ đau ở những cơn chuyển dạ tiếp theo. Phòng sinh ở đây rất thoải mái, chỉ có một cái giường trông như giường nằm ở phòng thôi, cũng không có các dụng cụ như phòng phẫu thuật nên trông cũng không sợ lắm. Bên cạnh đầu giường lại đặt một cái máy monitor. Vào phòng mẹ được truyền nước để cho đỡ mệt vì từ đêm đến lúc sinh con xong mẹ sẽ không được ăn uống gì mà. Một lúc sau thì có một bác sỹ vào, bác ấy bảo mẹ quay lưng ra rồi sờ sờ đốt xương sống, sau đó bác ấy chọc cho mẹ một phát vào đốt sống để gây tê, rồi luồn kim vào đoạn xương cụt để truyền thuốc gây tê. Lúc bác ấy chọc mẹ thấy sợ lắm vì không nhìn được ra phía sau mà nên mỗi lúc động vào đau là người lại giật bắn lên. Nhưng đúng là từ sau khi gây tê màng cứng xong thì mẹ thấy người nhẹ hẳn đi, các cơn co không còn đau nữa, chỉ cảm nhận được thôi. Lúc này thì bố con được phép vào phòng sinh cùng mẹ. Bố trông như là bác sỹ ấy, cũng mặc áo blue trắng, bịt tóc, mỗi tội tay lúc nào cũng lăm lăm cái camera để chuẩn bị quay cảnh lúc Puu chào đời. Nằm chờ đợi mãi, quay sang nói chuyện với bố một lúc thì mẹ lại thiu thiu, cứ thế thỉnh thoảng cô y tá lại vào thăm khám xem tử cung đã mở được bao nhiêu phân rồi. Phòng bên cạnh cũng có một sản phụ bằng tuổi mẹ, vào gây tê cùng lúc với mẹ người ta đã bắt đầu đẻ rồi, nghe người ta kêu làm mẹ cũng thấy sốt ruột, chốc chốc chị y tá vào mẹ lại hỏi xem tình hình bên đấy như thế nào để mẹ còn chuẩn bị tinh thần, hihi. Đến khoảng 1 giờ thì y tá khám cho mẹ bảo đã mở hết rồi, nhưng đầu của con vẫn còn ở trên cao quá, phải chờ cho con xoay mặt xuống dưới và đầu dịch xuống đường sinh lọt vào xương chậu thì mẹ mới bắt đầu rặn đẻ được. Một lúc sau thì chị y tá khác vào khám lần nữa cho mẹ, đầu Puu vẫn cao tít, chị ấy bảo mẹ rặn thử xem có biết rặn không vì sản phụ phòng bên cạnh không biết rặn đẻ, mãi mới đẻ được em bé nặng 2,6kg. Thế là mẹ lấy hết sức hít vào thật sâu, dồn hơi lại, mím chặt miệng rồi rặn ra thật mạnh, đúng theo lý thuyết của các y tá. Hóa ra mẹ cũng biết rặn đấy, chị y tá còn khen giỏi vì rặn 1 hơi như vậy mà đầu Puu đã lọt xuống đường sinh luôn. Thế là bắt đầu rặn, bố thì ở bên cạnh vừa quay phim vừa động viên, vừa chỉ bảo phải lấy hơi thế nào cùng các cô y tá. Lúc bắt đầu mẹ cũng run lắm nên người cứ lạnh toát, run bần bật không ngừng, rặn được vài hơi không biết do mệt hay sao mà mẹ đỡ run hẳn. Bác sỹ đỡ đẻ bảo xương chậu mẹ to, lại cũng biết cách rặn thì chỉ vài hơi là em bé sẽ ra thôi làm mẹ cũng thấy yen tâm phần nào. Sau khoảng 20 phút vừa rặn vừa nghỉ thì Puu cũng đã có mặt trên đời. Khi Puu vừa chui ra khỏi người mẹ, dây rốn vẫn còn gắn trên người thì bác sỹ đã đặt con lên người mẹ để cho bố con cắt dây rốn. Lúc con được đặt lên người mẹ, mẹ có một cảm giác thật khó tả, sung sướng, hạnh phúc vì có con, mừng rỡ vì con sinh ra được an toàn, không gặp bất trắc nào cả, chẳng hiểu sao lúc đó mẹ đã khóc, những giọt nước mắt của rất nhiều loại cảm xúc pha trộn lẫn nhau. Con đúng là một điều kỳ diệu. Sau đó bố đi cùng con ra ngoài để làm vệ sinh cho con, còn mẹ thì ở trong để làm nốt những phần còn lại của cuộc sinh nở, thỉnh thoảng bố lại vào thông báo tình hình của con cho mẹ.

Một lúc sau thì mẹ con mình được về phòng nằm. Mọi người trong nhà đều có mặt để gặp con: Bà ngoại, dì Nga, bác Thắng, bác Linh, dì Hà bạn mẹ, một lúc sau thì bà nội vào. Chắc vì phấn khích khi có con trên đời cộng thêm thuốc vẫn còn tác dụng nên mẹ cảm thấy rất khỏe mạnh. Ngày hôm đấy có rất nhiều người vào thăm con, nhưng con thì cứ ngủ tít mít thôi.

Không có nhận xét nào: