Puu của bố thế mới tài chứ, từ hôm qua đến nay bố mẹ cứ thay quần áo cho con liên tục, không hiểu sao đã đóng bỉm chặt rồi, chỉnh "chim" rồi, kiểm tra mấy lần mà một lúc sau lại thấy ướt áo... hơ hơ... Mãi mới nghĩ ra là cho con nằm nghiêng trong khi cái bỉm không thể hút nước nhanh đến thế. vậy là con tè cả ra áo... :))
Bố mẹ còn có một phát hiện mới nữa, đó là con trai bắt đầu biết điều khiển cái tay rồi nhé, cầm nắm này, quờ quạng này. Lúc ti mẹ là con biết túm ti, biết co tay cho thoải mái nhất, lúc bị khăn phủ lên mặt là con biết bỏ nó ra. Giỏi ghê cơ... Nhưng đồng thời Puu hôm nay cũng có một hiện tượng mới: cứt trâu trên đầu. Híc híc. kinh quá cơ, chẳng biết tại sao nữa. Thế là mẹ Puu online ngay, search cách chữa cứt trâu để chiều bố về xử lý nhé.
Hôm qua mẹ con sốt cao, nguy hiểm ở chỗ tự nhiên mất sữa 1 bên. thế là con chỉ còn lại có nửa con bò thôi. Khổ một nỗi cái bên tịt sữa lại là bên "màu mỡ" nhất chứ. Bố Puu lo quá, có mỗi cái bình sữa di động mà hỏng mất là rách việc, mỗi tháng lại tốn thêm mấy trăm nghìn mua sữa ngoài thì thiệt thòi lắm...:((... Nhưng may quá mẹ con lại hồi phục rất nhanh, trưa nay đã thấy mát mát và lại hơi hơi có sữa rồi. Tối về bố lại tiếp tục "thông tắc" thì chắc mai lại hoạt động bình thường thôi. Puu yên tâm !!!
Tự nhiên đọc được bài thơ cũ, thấy hay hay, lại thấy giống giống cái kiểu "thân làm tội đời" của bố Puu nên mượn blog của con ghi vào cho nó nhớ. Híc, ông thầy tử vi bảo bố "thời huy hoàng nhất qua rồi, sau này vẫn ổn nhưng không được như trước nữa". Mẹ con bảo "May mà có em"... Bố công nhận là đúng, may mà có em, may mà có Puu!
Dại khờ
( Xuân Diệu )
Người ta khổ vì thương không phải cách,
Yêu sai duyên, và mến chẳng nhằm người.
Có kho vàng nhưng tặng chẳng tuỳ nơi,
Người ta khổ vì xin không phải chỗ.
Đường êm quá, ai đi mà nhớ ngó!
Đến khi hay, gai nhọn đã vào xương.
Vì thả lòng không kìm chế dây cương,
Người ta khổ vì lui không được nữa.
Những mắt cạn cũng cho rằng sâu chứa;
Những tim không mà tưởng tượng tràn đầy;
Muôn ngàn đời tìm cớ dõi sương mây,
Dấn thân mãi để kiếm trời dưới đất.
Người ta khổ vì cố chen ngõ chật,
Cửa đóng bưng nên càng quyết xông vào.
Rồi bị thương, người ta giữ gươm dao,
Không muốn chữa, không muốn lành thú độc
( Xuân Diệu )
Người ta khổ vì thương không phải cách,
Yêu sai duyên, và mến chẳng nhằm người.
Có kho vàng nhưng tặng chẳng tuỳ nơi,
Người ta khổ vì xin không phải chỗ.
Đường êm quá, ai đi mà nhớ ngó!
Đến khi hay, gai nhọn đã vào xương.
Vì thả lòng không kìm chế dây cương,
Người ta khổ vì lui không được nữa.
Những mắt cạn cũng cho rằng sâu chứa;
Những tim không mà tưởng tượng tràn đầy;
Muôn ngàn đời tìm cớ dõi sương mây,
Dấn thân mãi để kiếm trời dưới đất.
Người ta khổ vì cố chen ngõ chật,
Cửa đóng bưng nên càng quyết xông vào.
Rồi bị thương, người ta giữ gươm dao,
Không muốn chữa, không muốn lành thú độc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét