Mẹ dự định sinh em Pii một thời gian nữa thì mới bắt đầu cho Puu đi học, phần vì thời gian này ở nhà cũng vẫn có người, mẹ cũng đâu có vướng bận gì, thỉnh thoảng hơi mệt mỏi tí thì đã có bà Mến chơi với con, hơn nữa Puu cũng rất ngoan, có thể tự chơi một mình được, chỉ mỗi cái tội ăn là không ngoan thôi. Một phần cũng vì cho con đi học ở nhà mẹ cũng thấy buồn, không có người thỉnh thoảng huyên thuyên, quát tháo. Nhưng vì bố cứ giục phải cho con đi học để con quen dần với môi trường mới, bố mẹ có hôm còn tranh luận gay gắt với nhau về vấn đề này nên mẹ đành phải để cho Puu đi học sớm hơn dự kiến của mẹ vậy. Thế là chiều hôm qua, mẹ rủ chú Đức và dì Diệp đi cùng 2 mẹ con mẹ ra trường Bé Gấu để xin học cho con. Bố muốn con học ở đó vì có chị Cừu con bác Thuỷ cũng học ở đấy, lại cũng tiện đường bố đi làm nên bố có thể đưa con đi học được, chỉ mỗi tội học ở đó thì học phí hơi bị cao so với học trường ở ngay Bách Khoa nhà mình. Đến nơi con được nhận ngay vì lớp đang ít bạn, có thể đi học luôn được. Vậy là bé Puu học ở lớp Donald, trên tầng 9, tầng trên cùng luôn, không được học cùng lớp với chị Cừu vì lớp chị Cừu là lớp bé hơn mà.
Mẹ đăng ký cho Puu ăn sáng ở trên lớp luôn nên sáng phải dậy sớm hơn bình thường ở nhà để đến lớp các cô cho con ăn. Sáng nay 7 giờ sáng mẹ gọi Puu dậy đi học, Puu rất nhanh nhẹn và có vẻ hào hứng lắm, đánh răng rửa mặt xong còn giục mẹ tháo bỉm ra cơ. Mẹ bảo chờ mẹ một chút thì con liền bảo " mẹ tháo bỉm ra đi, mau, không nói nhiều" con trai còn ra lệnh cho mẹ cơ đấy. Buổi đầu tiên đi học mẹ mặc cho Puu chiếc áo Ferrari màu đỏ và chiếc quần lửng màu trắng này, trông Puu thật bảnh bao và ra dáng, mặc quần áo đẹp xong con lại còn bắt chước bố, đòi xịt nước hoa của con nữa chứ, điệu lắm cơ ( tại bố luyện cho con điệu đà từ bé mà). Đợt bố đi công tác mua cho con 1 cái ba lô con gấu trúc hiệu Samsonite để con đi học giờ đã phát huy tác dụng rồi, ba lô dùng để đựng mấy bộ quần áo dự phòng cho con này, bình sữa và sữa nữa. Tiếc quá, mẹ quên mất không chụp cho Puu kiểu ảnh nào để đánh dấu môt mốc cũng khá quan trọng của con, thôi đành để chiều mẹ đến đón con sẽ chụp ảnh bù vậy, chắc sẽ không được đẹp bằng nụ cười rạng rỡ đầu ngày được con nhỉ. Ngày đầu đến lớp con phải mang theo cái chăn và cái gối đi, mẹ cũng chuẩn bị cho vào túi cho con, dặn con nhớ đồ dùng của mình như thế nào để dùng, chẳng biết con có nhớ không, nhưng mẹ tin là Puu sẽ nhớ thôi vì con trai mẹ có trí nhớ rất tốt mà. Ra khỏi nhà con gặp chị Huyền hàng xóm cũng đi học, con liền khoe ngay " em cũng có ba lô đi học nhé" rồi 2 chị em cười ròn cùng nhau đi ra đường.
Đến lớp, có một bạn cũng mới đi học ( gọi là mới nhưng bạn ấy cũng đi học được 3 tuần rồi ) cứ khóc suốt thôi, Puu còn ra dáng chỉ vào bảo bạn khóc nhè. Vào trong lớp con lập tức chạy đi khám phá ngôi nhà thứ 2 của con, sờ mó hết đồ chơi này đến đồ chơi khác. Đến lúc bố mẹ ra về, bố gọi con nói tạm biệt bố đi thì con bắt đầu hơi mếu mếu nhưng chưa khóc, bố mẹ phải đi xuống dưới luôn, nghĩ cũng tội nghiệp con trai. Trên đường đi về nhà mẹ có gọi điện hỏi cô giáo xem con thế nào, cô bảo lúc bố mẹ về con cũng khóc một tí, ăn một ít bún và một ít cháo ( buổi đầu nên cô cũng không muốn ép con ăn nhiều, vả lại mẹ cũng biết con buổi sáng chẳng chịu ăn nhiều, dạo gần đây lại còn biếng ăn nữa), thỉnh thoảng đang chơi mà nhớ ra thì lại mếu máo, cô đang cho xuống chơi dưới nhà bóng thì đỡ hơn. Mẹ nghe cô nói mà hình dung ra bộ mặt buồn thiu của con rồi cái câu cửa miệng mỗi lần đi chơi " đi về nhà với mẹ Trang" là mẹ lại rơm rớm nước mắt rồi, mẹ cũng muốn ở cạnh con suốt, nhưng con cũng phải học cách tự lập, học cách để lớn lên thôi, chứ ở bên cạnh mẹ thì lúc nào con cũng chỉ là con trai bé bỏng của mẹ thì lại không tốt cho con chút nào cả. Một thời gian nữa khi con đi học đã quen rồi thì hằng ngày, con được đến lớp với các bạn lại là một niềm vui của con, và khi thấy gương mặt con vui thì mẹ cũng sẽ vui lây thôi con nhỉ. Đêm hôm qua, trước khi con ngủ, con nghêu ngao hát một lúc lâu, rồi mẹ nhắc con phải ngủ sớm để ngày mai còn đi học, tự nhiên con lặng thinh, mắt thì vẫn mở nhưng dường như suy tư điều gì đó, cứ nhìn xa xăm. Mẹ nhắm mắt hờ hờ để xem con làm gì thì cứ thấy con nằm im như vậy một lúc lâu, mẹ tò mò không hiểu con bé thế mà sao cái mặt lại đầy vẻ suy tư thế kia, mẹ mở mắt ra rồi hỏi Puu " con đang nghĩ gì thế?'' thì con chỉ mỉm cười rồi quay mặt ra chỗ khác, không hiểu một đứa trẻ 2 tuổi mà trầm tư như vậy là đang suy nghĩ chuyện gì nhỉ?
Puu đi học, ở nhà chỉ còn lại mẹ và bà Mến, nhà cửa vắng vẻ hẳn đi, có con ở nhà còn thấy nheo nhéo tiếng của con, tiếng chân huỳnh huỵch chạy từ nhà bên này sang nhà bên kia, rồi sang bên này lại giành chỗ, giành đồ với mẹ " Puu ngồi tí nào...đổi đổi", giờ chỉ có mình mẹ bên nhà bên này thấy sao nó rộng thế, nhớ con lắm ý, tiếc rằng ở trường đó lại không có camera online để mẹ ở nhà cũng có thể nhìn thấy con được. Chiều nay mẹ sẽ đi đón con sớm nhé, thời gian đầu mới đi học mẹ sẽ đón con sớm để con không bị tủi thân, để con quen dần với lớp học.
Em Pii thì vẫn vậy, chẳng thấy có dấu hiệu gì khác thường cả, tối hôm qua thì em có vẻ đạp mẹ nhiều nhiều. Đợt này mẹ nằm ngủ cũng khó khăn vì mẹ chỉ nằm nghiêng được thôi, mà nằm nghiêng một lúc là tê mỏi hết cả nửa người bên đấy, xoay qua bên kia thì rất đau và khó khăn, nhiều lúc chỉ muốn được vặn người hay là đi tẩm quất một cái cho nó dễ chịu nhưng đành phải sống chung với lũ thôi, biết làm thế nào được bây giờ.
Cũng lâu rồi mẹ mới lại giận bố, mỗi khi giận bố mẹ lại hay so sánh bố bây giờ với bố lúc trước rồi lại nghĩ sao mà bố càng ngày càng vô tâm như thế nhỉ, rồi lại phải tự an ủi mình rằng tại bố bận nhièu việc, tại cuộc sống khó khăn khiến cho con người ta càng ngày càng trơ lì và mất đi cảm xúc, tại... Dần dần mẹ phải học cách để không bị tình cảm lấn át lý trí, học cách để sống cho mình hơn, khi mẹ buồn chuyện của bố thì mẹ nghĩ ngay đến gia tài của mẹ là các con, đưa các con đi chơi, thế là không còn cảm thấy chán nản buồn phiền nhiều nữa, chứ không như trước đây, mỗi lần giận nhau với bố là mẹ cảm tưởng như bầu trời toàn một màu xám xịt. Giờ đây các con là niềm vui, niềm sống của mẹ, mẹ yêu các con nhiều lắm...
Em Pii thì vẫn vậy, chẳng thấy có dấu hiệu gì khác thường cả, tối hôm qua thì em có vẻ đạp mẹ nhiều nhiều. Đợt này mẹ nằm ngủ cũng khó khăn vì mẹ chỉ nằm nghiêng được thôi, mà nằm nghiêng một lúc là tê mỏi hết cả nửa người bên đấy, xoay qua bên kia thì rất đau và khó khăn, nhiều lúc chỉ muốn được vặn người hay là đi tẩm quất một cái cho nó dễ chịu nhưng đành phải sống chung với lũ thôi, biết làm thế nào được bây giờ.
Cũng lâu rồi mẹ mới lại giận bố, mỗi khi giận bố mẹ lại hay so sánh bố bây giờ với bố lúc trước rồi lại nghĩ sao mà bố càng ngày càng vô tâm như thế nhỉ, rồi lại phải tự an ủi mình rằng tại bố bận nhièu việc, tại cuộc sống khó khăn khiến cho con người ta càng ngày càng trơ lì và mất đi cảm xúc, tại... Dần dần mẹ phải học cách để không bị tình cảm lấn át lý trí, học cách để sống cho mình hơn, khi mẹ buồn chuyện của bố thì mẹ nghĩ ngay đến gia tài của mẹ là các con, đưa các con đi chơi, thế là không còn cảm thấy chán nản buồn phiền nhiều nữa, chứ không như trước đây, mỗi lần giận nhau với bố là mẹ cảm tưởng như bầu trời toàn một màu xám xịt. Giờ đây các con là niềm vui, niềm sống của mẹ, mẹ yêu các con nhiều lắm...
2 nhận xét:
Chẳng hiểu có phải bầu bí vào rồi thì nhạy cảm hơn không mà đọc đến đoạn bạn Trang buồn vì Puu đi học tự nhiên cũng thấy xúc động thế. Hay là do sự đồng cảm của những người mẹ nhỉ :)
Chẳng biết là có phải do đang bầu bí nên nhạy cảm hơn không mà đọc đến đoạn bạn Trang buồn vì Puu đi học cũng thấy xúc động thế. Hay là do sự đồng cảm của những người mẹ nhỉ :)
Đăng nhận xét