Thứ Ba, 22 tháng 12, 2009

Cuối cùng thì Puu cũng mọc răng

Từ hồi Puu gần 4 tháng, ai cũng cứ tưởng Puu nhà mình sẽ mọc răng sớm, vì đợt đấy Puu suốt ngày chảy dãi dớt, lại còn bị sốt một đợt nữa chứ, thế mà đợi mãi cũng chẳng thấy cái răng nào xuất hiện cả. Đi đâu ai cũng hỏi "mấy răng rồi" hix, chẳng có cái nào cả. Đến tận khi được gần chín tháng thì chiếc răng đầu tiên của Puu mới xuất hiện, răng cửa bên trái hàm trên...

Bình thường người ta mọc 2 răng cửa hàm dưới trước, thế mà Puu nhà ta lại mọc một cái răng hàm trên thôi. Đến giờ thì Puu đã có 2 cái răng cửa hàm trên và 1 cái răng cửa hàm dưới chồi lên rồi. Được cái trộm vía, Puu mọc răng mà không hề sốt hay đi ngoài như các cụ thường nói, chỉ ho hắng tí thôi. Có răng rồi cái mặt trông cũng có vẻ khang khác đi.

Con mọc răng mãi rồi mới biết cắn. Suốt ngày gặm mấy thứ đồ chơi bé bé, nhưng chỉ những cái con thích thì mới gặm chứ không phải bạ cái nào cũng cho vào mồm đâu nhé. Buồn cười nhất là con thích gặm mấy thứ bông bông, trông như mèo tha chuột vậy.

Giờ Puu đã bò được rồi chứ không bò giật lùi như hồi đầu nữa, dạo này lại hay thích bám vào người khác để đứng lên, không biết có nhanh biết đi không nhỉ.

Bố lần đầu tiên phát hiện ra con bám đứng thấy rất ngạc nhiên. Đang ngồi chơi với bố tự nhiên lại ôm cổ bố đứng phắt dậy... tình củm như người lớn.

Puu thảo...mai

Mấy hôm trước Puu nhà mình vẫn còn ki bo kẹt xỉ, ai xin cái gì cũng lắc đầu không cho, thế mà hôm trước về Hải Dương tự nhiên mẹ xin lại cho luôn. Nhưng Puu cũng láu cá lắm, cái gì Puu không thích lắm thì xin cho ngay, nhưng cái gì con đang thích thì con chỉ cho giả vờ thôi, xin con vờ đặt vào tay rồi lại cầm lại quay đi ngay.

Giai đoạn này Puu đang tập quan sát rồi học theo. Mẹ dạy Puu chơi vỗ tay vào mồm rồi kêu "oa oa", thế là con cũng bắt chước vỗ tay vào mồm rồi kêu "a... a", nhưng thỉnh thoảng Puu vẫn đặt tay sai chỗ thành ra cứ vỗ vào má, vào tai thôi, hihi. Tối hôm qua mẹ lại dạy Puu cho điện thoại vào tai nghe, nói alo. Vì Puu chưa biết nói nên con cũng cho điện thoại lên tai nghe, cái mặt nghênh nghênh rồi kêu "a " "ừ"...

Sáng nay bà Mến bế Puu, mẹ hỏi "Puu ơi, mẹ đâu?" con liền chỉ tay về hướng mẹ, mẹ chạy sang góc khác, hỏi lại câu hỏi thì con lại chỉ tay về hướng mẹ đứng, chắc con cũng đã biết rồi đấy nhỉ. Thỉnh thoảng bố mẹ ra ngoài, bà Mến ở nhà vẫn hay chỉ ảnh cưới của bố mẹ cho Puu rồi hỏi "bố đâu?" "mẹ đâu?'' thì Puu đều chỉ tay lên ảnh đấy. Chiều chủ nhật mẹ cho Puu đi siêu thị trên Vincom, các dì đội cho Puu cái tai con tuần lộc, đi đường ai cũng khen xinh.

Mấy ngày nay bố bận đi tiếp khách, đi từ sáng sớm đến nửa đêm về sáng mới về tới nhà nên chẳng có lúc nào chơi với Puu cả, bố nhắn tin bảo nhớ Puu quá, khổ thân bố.

Thứ Năm, 10 tháng 12, 2009

Sắp hết năm rồi

Thời gian trôi qua cũng nhanh. Vèo 1 cái là đã sắp hết năm, Puu cũng sắp tròn 1 tuổi rồi. Con lớn đến tuổi này bố thấy thích lắm, biết nghịch ngợm, biết chơi đùa, và gần gũi hơn. Con bắt đầu mọc răng, khổ thân, nước dãi nhiều, lại bị ho hắng, tịt mũi nên đêm ngủ không ngon. Mấy hôm trước con nằm ngủ, cổ họng vướng đờm dãi nên ho rồi con oẹ cả ra đệm, hôi rình. Puu ít khi oẹ lắm, nên thấy thế là thương lắm rồi. Cái răng đầu tiên của con là răng cửa hàm trên bên trái. Nhú nhú ra thấy có vẻ to bàn cuốc... buồn cười thế !


Tuổi này con nhiều trò ghê. Bây giờ biết chơi ú oà rồi. Con ngồi trên giường hai tay cầm cái chăn giơ lên che mặt, nghiêng nghiêng người xuống cái chăn để "ú" rồi lại hạ cái chăn xuống để "oà"... buồn cười thế. Mọi người cười thì con vỗ tay. Nói con làm xấu, bai bai là con làm ngay. Ngộ lắm. Có lẽ lúc bé bé thế này là đáng yêu nhất.

Tóc con mọc đen lại rồi, phủ gần kín đầu chứ không bị thưa thớt hoe hoe như trước nữa. Mẹ đọc báo "Gia đình trẻ" thấy có thằng be tên Phúc Khang giống giống con, thêm nữa các cô chú nhìn con đều nói dễ thương và xinh như "Mason - Hotboy nhí" nên mẹ đúc rút kết luận: những đứa có mặt tròn tròn, mắt to to thì hay làm "Hotboy"... mẹ bảo phải tìm cách lăng xê Puu thành ngôi sao mới được. Bố chịu, chẳng biết lăng xê thế nào.

Nhà mình sắp chuyển sang nhà mới ở với bà nội và cô Tòn. Thời gian này bố cũng bận đủ thứ chuyện nên ít về nhà ăn trưa với 2 mẹ con. Mẹ Puu thì thông cảm thôi, hôm nọ còn nhắn tin động viên bố nữa, nhưng Puu thì có nhớ bố không nhỉ? Về nhà mới rồi sẽ rộng rãi chứ không chật hẹp như ở đây. Puu sẽ có nhiều không gian để chạy nhảy chơi đùa và không khí trong lành, yên tĩnh hơn. Trước mắt thì chưa có phòng riêng cho Puu và tương lai gần, sau khi Puu lớn hơn 1 tí thì bố định cho Puu ngủ với bà nội... Yes?

Puu chơi Ú òa với dì Diệp

Thứ Sáu, 27 tháng 11, 2009

Puu biết nhiều trò đấy chứ

Từ khi Puu nhà mình học được mấy trò mới, mẹ cứ định viết bài cho Puu thì nhà lại bị mất mạng nên chẳng làm gì được. Như vậy là Puu tròn 8 tháng 1 tuần tuổi thì biết lắc đầu giấu tay ra đằng sau lưng khi không muốn cho ai đồ của mình. Nếu cứ xin con mãi thì con gồng người lên rồi kêu ừ ừ (không cho) hoặc làm mặt xấu dọa người khác để sợ không dám xin con nữa, ghê gớm thế cơ chứ.

Mấy hôm bà giúp việc về nhà chỉ có hai mẹ con quanh quẩn với nhau, mẹ phải nghỉ làm ở nhà trông Puu. Thế là buổi sáng hai mẹ con lại đẩy nhau đi chợ, rồi về nhà mẹ lại chơi với Puu. Lúc mẹ đang làm bếp thì để ý thấy Puu ngồi chơi một mình lại giơ tay lên rồi tay kia chỉ chỉ ngón tay vào lòng bàn tay này. Hóa ra là Puu cũng có để ý học hỏi chơi trò chi chành lúc mẹ dạy, nhưng chưa thực hành ngay, đến lúc con có hứng thì con lại tự chơi mà chẳng cần ai bảo cả.



Đến giờ Puu được tám tháng rưỡi, biết làm xấu này, biết chơi chi chành này, biết vỗ tay hoan hô khi mẹ hát cho Puu nghe rồi yêu cầu được hoan hô này, biết giấu đồ lắc đầu không cho này, biết múa tay này, biết vẫy tay bai bai nữa chứ, cũng đang có vẻ như tập nói nữa. Cứ khi nào bà Mến kể tội con thì con lại quay lại nhìn mặt bà ấy nói rồi cũng ê a như vẻ thanh minh cho tội lỗi của mình vậy. Puu cũng biết nhiều thứ ra phết rồi thế mà có người hỏi bố con biết làm gì rồi thì bố lại bảo con chẳng biết làm gì cả, chán bố thế. À, mà con cũng biết bò rồi nhé, mặc dù vẫn còn đang bò giật lùi, chưa bò tiến được nhiều, nhưng chẳng mấy mà con bò nhanh thoăn thoắt đâu nhỉ. Con đã tự ngồi dậy khi đang bò, trườn rồi nhé, cho Puu đứng bám vào thành ghế thì con cũng đứng được, nhưng còn nhát lắm.


Tám tháng rưỡi con cao 74cm và nặng 9,4kg, so với tiêu chuẩn thì vẫn tốt nhưng so với giai đoạn tăng trưởng lúc còn bú mẹ thì kém đi rồi. Từ khi Puu bắt đầu ăn dặm, mỗi tháng chỉ tăng được có vài lạng, đấy là còn chưa kể đợt này bắt đầu lười ăn hơn thì lại càng chậm tăng cân hơn, chẳng bù cho mấy tháng đầu cứ tăng 1,5kg/tháng.

Ngủ ngoan nghé con

Puu chắc giống bố mẹ nên thích ngủ nướng buổi sáng. Nếu để con ngủ thoải mái thì cứ phải tám rưỡi, chín giờ con mới ngủ dậy. Thế nên mẹ bắt đầu luyện cho con ngủ sớm để sáng dậy sớm hơn (mặc dù mẹ cũng thích được ngủ nướng hehe). Không ngờ con cũng chịu đi ngủ sớm, lại rất ngoan nhé. Cứ 9 giờ tối là mẹ lại chuẩn bị một bình sữa khoảng 180-200ml cho con, con ti được nửa bình thì ngừng lại nghỉ, mẹ cho con ngồi chơi vài phút rồi tắt hết đèn và ti vi đi, cho con bú nốt nửa còn lại. Uống hết bình sữa mẹ cho con tự nằm ở giường, vỗ vỗ vào mông con, con lăn qua lăn lại mấy cái,miệng hết ê a tập hát chúc bé ngủ ngon, lại giơ tay lên múa múa rồi quay mặt ra ngoài ngủ ngon lành. Nhìn con ngoan ngoãn ngủ mẹ thấy yêu vô cùng, chẳng bù với lúc cho con ăn...Puu đúng là biết điều, buổi tối đang chơi đùa phấn khích, cười cười nói nói, ấy thế mà cứ tắt đèn đi thì con trật tự luôn, không quấy rầy bố mẹ. Mẹ tranh thủ lúc Puu đang ngủ viết blog cho con, lúc nãy quay ra thấy con tròn xoe mắt nhìn, mồm kêu ê ê gọi mẹ, mẹ vỗ vỗ con lại ngủ tiếp, yêu ghê cơ.

Nửa đêm con muốn ti thế là con lại ê ê gọi mẹ dậy, có lúc mẹ buồn ngủ quá, ngủ say không nghe thấy tiếng con gọi thế là con gằn giọng ề ề rồi quay vào người mẹ, tay đập đập vào người mẹ. Mấy hôm trước con bị ngạt mũi, tội nghiệp không thở được bình thường nên phải thở bằng mồm, mà thở mồm thì khô cổ, khô cổ thì khát nước, phải ti mẹ, mà ti mẹ thì lại không thở được vì không có mồm để thở, thế là con khó chịu dấm dứt, mấy hôm nay thì đỡ rồi chứ không thì tội nghiệp con trai lắm.

Ki bo keo kiệt...

Bố không ki bo, mẹ cũng thảo, thế mà con thì ki kinh khủng không biết. Trẻ con nhà người ta có ki mấy thì ít nhất bố mẹ xoè tay xin cũng cho, đằng này thì cả bố cả mẹ xin rát cổ con vẫn giấu "chiến lợi phẩm" sau lưng, miệng ư ư tỏ vẻ không đồng ý rồi đầu thì lắc quầy quậy. Không hiểu con học lắc đầu từ lúc nào, bố đoán là những lúc con đòi nghịch máy tính của bố, bố đánh tay con rồi lắc đầu nói "không không" thế là con bắt chước???

Puu bây giờ bắt chước giỏi lắm, chỉ nhìn vài lần là biết làm theo, nhưng vẫn phải theo hứng. Cuối tuần trước về HD nhà bà ngoại, mọi người bập bập môi gọi chó, gọi gà, thế là Puu sau 2 ngày quan sát cũng bập bập như thật... Bố cũng bất ngờ ! Hay thế !

Hai hôm nay con hết ốm, không sổ mũi ho sụ sụ nữa nên cũng ngoan hơn, chơi 1 mình được, cười khanh khách được... nhưng ăn uống vẫn lười. Đừng m ắc bệnh lười ăn của bố nhé! Mẹ Puu cứ càu nhàu chuyện bố lười ăn, hỏi ăn gì cũng không thích làm mẹ mất cả hứng nấu nướng. Thế là cả 2 bố con cùng phải sửa chữa kẻo mẹ mắng chết. Bây giờ Puu hay bỏ dở bột, mẹ lại nảy ra sáng kiến cho Puu ăn cùng người lớn. Mẹ bảo đọc trong sách nào nói là người bên Tây cho trẻ con ăn cùng người lớn bắt đầu bằng ruột bánh mỳ... Chắc mai Puu sẽ được thử nghiệm.

Tuổi này con bắt đầu lớn rõ rệt, mỗi ngày một khác, biết làm nhiều trò hơn. Bảo bai bai con cũng biết vẫy tay, chi chi chành chành cũng biết, nhiều trò vui ra phết nhé. Mỗi tội vẫn tè dầm ị đùn thôi.

Lịch năm mới của Puu

Hì hục mãi bố mới chụp xong bộ ảnh của Puu để làm lịch năm mới 2010. Sáng nay mang đến công ty quảng cáo mà chẳng có ai đặt mua. Hehe. Làm Ảnh ghép này tốn thời gian phết đấy chứ, vì bố vừa phụ trách chụp, vừa sàng lọc hình, vừa làm shop, vừa làm lịch luôn. Làm cả tuần được có 2 bộ, đăng tạm 1 bộ trước để các ông bà cô dì chú bác nào download thì down làm hình nền nhỉ. Click vào ảnh sẽ có kích thước thật để "save as" là xong...









Thứ Hai, 16 tháng 11, 2009

Studio của bố

Cuối tuần vừa rồi trời trở rét, nhiệt độ hạ xuống rất nhanh. Bố mẹ nằm nhà tránh rét như gấu, chẳng đi đâu cả, lười mà ! Sẵn có máy ảnh ở nhà, bố lại mới cài chương trình Photoshop nên lôi Puu ra chụp ảnh.

Puu có năng khiếu làm diễn viên kiêm người mẫu lắm nhé, khả năng diễn xuất chúng, đúng là thừa hưởng gen di truyền của bố :))... Chị Anh Thư sang chụp cùng Puu mà cứ đứng trước máy là nhăn nhó, chẳng cười tự nhiên gì cả, chụp mãi mới được vài kiểu ưng ý.

Còn Puu thi loáng 1 cái đã chụp được cả trăm kiểu, chỉ khổ bố ngồi ghép hình, cắt ảnh, chỉnh sửa mỏi cả tay hoa cả mắt mà thấy ảnh nào cũng đẹp, tư thế chụp nào Puu cũng bắt mắt cả.

Hồi bố mẹ đi chụp ảnh cưới mấy người thợ ảnh cũng bảo bố mẹ Puu có năng khiếu diễn xuất, chắc di truyền cho con rồi nhỉ? Cả ngày chủ nhật bố cắt cắt ghép ghép mãi mới được vài cái ảnh. Vì bố mới học làm shop nên chưa thạo, chẳng biết làm thế nào nữa... Kế hoạch của bố là làm bộ lịch 2010 của Puu tặng mọi người. Bộ lịch 12 trang, có ít nhất 12 bức ảnh, mà tốc độ và kỹ thuật thế này chắc phải mất 1, 2 tuần mới xong Puu ạ. Nhưng ít nhất là đẹp hơn chụp ngoài hàng con nhỉ !



Thứ Ba, 10 tháng 11, 2009

Ai mua Puu không?

Mấy hôm nay con sinh hoạt theo hứng, lúc thì ăn ngoan ơi là ngoan, lúc thì lại nhõng nhẽo. Bà Mến giúp việc thì ốm xin về quê mãi chẳng thấy lên nên mẹ Puu phải nghỉ ở nhà trông con. Mấy ngày rồi loanh quanh ở nhà, ống nước thì hỏng, đèn thì cháy bố chưa kịp sửa nên mẹ đang cáu kỉnh lại gặp con nhõng nhẽo, mẹ bảo "ai xin Puu thì cho luôn"...

Mẹ lại đùa bố là liên hệ ngay với bác Trung để tiếp nhận kìa... Bác Trung có đọc được không ạ??? Nói thế thôi chứ ai mà cho Puu đi được chứ. Bị mẹ phê bình, đến chiều Puu ngoan luôn, không quấy, không làm nũng nữa... mẹ lại bảo "Puu ngoan thế nhỉ... hay là con nghe hiểu mẹ nói rồi..." Hoá ra buổi chiều bố đi làm, mẹ ở nhà buồn quá nằm tâm sự với con ạ... Puu mà hiẻu được thì bố bé bằng Puu à... híc !

Buổi tối bố chở hai mẹ con đi chợ mua đồ ăn cho Puu, mua tặng em Bin nhà cô Vân 1 bịch bỉm nữa, mai là đầy tháng của em mà. Ở siêu thị này xe đẩy không có chỗ ngồi trẻ em nên bố cho con ngồi luôn vào cái giỏ, trông ngộ ghê cơ. Cứ như là vừa mua được Puu ấy.

Con ngồi im chơi mấy gói Bim Bim không kêu ca gì đến tận lúc về. Mẹ thấy có cái bờm tóc giả của con gái cho con đội thử, các cô bán hàng cứ tưởng là con gái thật... Ai cũng bảo con xinh như con gái. Thế là Puu vừa xinh vừa ngoan được nửa ngày tròn.

Thứ Hai, 9 tháng 11, 2009

Làm xấu doạ mẹ...

Lại một tuần nữa trôi qua, đối với công việc thì bố thấy thời gian trôi nhanh quá, mà nhìn con bố lại cứ thấy chậm... Bố cứ kêu ca chẳng thấy con biết làm gì cả, mà mọi người ai cũng khen con lớn, biết nhiều trò. Bắt đầu từ mấy hôm nay mẹ phát hiện ra con biết làm trò nhăn mũi lại, làm mặt xấu để trêu mẹ, thấy mẹ cười con lại càng khoái chí hơn. Bố chỉ nhìn thấy có vài lần, nhưng xem ra con cũng thích trò này lắm. Rình rình mãi mà chưa quay được đoạn Video nào cho Puu.

Ở bên cạnh con có lẽ không thấy con lớn nhiều, nhưng 2 ngày cuối tuần cho Puu về bà ngoại, bố về đón thấy con lớn hẳn, có cái gì đó khác khác mà không tả được. Từ cái mặt, ánh mắt đếnc ả cách biểu lộ tình cảm cũng thấy khác. Không biết là thật hay là bố tưởng tượng ra nữa. Nhưng một điều mà bất kỳ ai cũng đồng ý với bố là con có 1 chất giọng kinh hoàng - sánh ngang Paravoti được rồi.

Lúc con đói, lúc khó chịu con cũng không khóc đâu, mà con gào, hay gọi là hét cũng được. Một thứ âm thanh kinh hoàng, có lẽ phải trên 100db mất, ai mà đang bế con lúc đấy thì ù tai nhức óc. Bố lái xe, con ngồi trong xe hét mà bố váng óc nhức đầu không chịu nổi... Con lại chưa biết tiếng Việt, thế là chẳng có cách nào để giao tiếp với nhau. Bó tay chịu con rồi.

Puu có sở thích rất đáng khích lệ là đọc sách báo. Gọi là chơi sách báo thì đúng hơn... Nhưng chỉ cần đưa cho con tờ báo, giấy, hay sách... màu mè xanh đỏ càng tốt là con có thể ngồi chơi ngoan 1 mình được.

Bố mẹ biết điều đó nên cũng đỡ, cứ đến giờ cơm là có thẻ cho con 1 tờ giấy để con ngồi ngắm bố mẹ ăn cơm... dù đó chỉ là 1 tờ giấy ăn thôi. Mà Puu không xé sách đâu nhé, chỉ xem thôi, nhưng nhỡ tay làm nhàu nát thì cũng hay sảy ra lắm... Sau này không biết con có ham học không nhỉ? hay cả 2 bố con mình cùng đi đạp xích lô?

Thứ Sáu, 6 tháng 11, 2009

Ảnh nghệ thuật

Chủ nhật, bố mẹ đưa Puu đi chụp ảnh Phú Thành, vào phòng chờ chụp ảnh có bao nhiêu là bạn, các bạn có vẻ dạn dĩ trong khi Puu nhà mình thì chỉ "đanh đá xó nhà" thôi, mỗi lúc ra đường, đến chỗ lạ là mạt mày ngơ nghác như "bò đội nón" ấy. Mẹ với bà ngoại cho con ngồi chơi vớic các bạn một lúc thì cũng dạn hơn, Lần đầu tiên Puu được đến chỗ có nhiều đồ chơi và nhiều bạn như thế. Puu còn tranh quả bóng của bạn gái nữa chứ. Xấu tính thế !

Đến lúc chụp ảnh con lại gắt ngủ nên chỉ chụp được vài tấm là Puu khóc nhè đòi về rồi. Cả nhà sang bên đường ăn quán Nem, cho con ngủ lăn lóc trên xe đẩy. Đến lúc lấy hình thì chỉ có mấy tấm này trông cũng đáng yêu ... Bố đứng xem người ta chụp cũng học được cách chụp ảnh em bé rồi, từ nay về nhà bố tự chụp rồi làm photoshop cho con nhé... Hehe, bố làm chắc chắn sẽ đẹp hơn mấy người ngoài hàng làm chứ nhỉ...

Thứ Ba, 27 tháng 10, 2009

Con có hư đâu...?

Mẹ dạo này cứ hay chê con, nhưng bố thấy Puu ngoan lắm đấy chứ. Trẻ con thì nhiều khi hơi quấy 1 tí, là do thời tiết, do khó chịu trong người, do bức xúc mà không nói được và thậm chí là do cả người lớn nữa cơ. Thành tích của Puu cũng rất đáng khen mà có khi vì mẹ hàng ngày ở gần Puu nên ít khi để ý đấy.

Puu cao 71cm, nặng 9,1kg, biết ăn bột đặc rồi này. Bột của Puu ăn bây giờ đặc quánh, mà con vẫn ăn ngon lành nhé. Mẹ còn cho đủ thứ lổn nhổn vào bột cho con nữa. Puu còn biết tự ngủ, biết ra tín hiệu đòi hỏi, biết theo người quen, biết yêu biết ghét... nói chung là lắm chuyện rồi đấy. Có lúc con rất đanh đá và bướng bỉnh, bướng lắm ý. Mẹ giỗ con mãi không được, bố bực mình đét đít 1 cái, thế là con gào lên, càng đét đít càng gào to, điếc hết cả tai, xoay bên nọ, xoay bên kia tìm đồng minh và cầu cứu mẹ... Mẹ đét đít thì lại cầu cứu bố. Đểu ghê cơ. Nhưng cái cổ họng của con bé tí, mà sao gào to thế không biết. Bố thấy Puu sắp lớn hẳn rồi đấy chắc chỉ ngày mai cho đi học đại học được rồi :))

Lạnh lùng...

Thứ bảy cả nhà lên xe về Hải Dương, đã một tháng rồi Puu mới về quê ngoại đấy. Bố mới mua cho Puu cái ghế ngồi ô tô dành riêng cho trẻ em nên cả chặng đường về quê Puu cứ ngồi yên trong ghế, chẳng kêu ca phàn nàn gì cả, đến lúc buồn ngủ thì con cho ngón tay vào mồm mút mút rồi ngủ ngon lành, ngoan ơi là ngoan.

Chủ nhật mẹ thuê xe chở mọi người đi chiêm ngưỡng viên ngọc khổng lồ của bác Cường mới mua. Ban đầu cứ nghĩ là sẽ được gặp một số nhân vật nổi tiếng nên để Puu đi chụp hình, cuối cùng vì một số lý do khách quan mà các vị ấy không đến được. Trên đường đi, Puu lại ị đùn nên cả nhà phải dừng lại ở cửa hàng bánh đậu ven đường để thay rửa cho con. Thảo nào lúc ở nhà cô Hà cứ than thở không biết mùi cám lợn ở đâu, hóa ra lại là mùi từ bỉm của Puu...

Mẹ cảm giác Puu rất lạnh lùng, bé như vậy mà nhiều khi con chẳng thể hiện cảm xúc như những đứa trẻ khác, không biết lớn lên con có thay đổi không nhỉ. Lúc sáng mẹ đi làm, mẹ chào Puu, nựng yêu Puu mà Puu không thèm cười gì cả, cũng chẳng thèm theo mẹ hay thể hiện cảm xúc gì, hoàn toàn vô cảm, chán thế đấy. Hay là do hôm qua mẹ đánh đít Puu nên Puu dỗi không thèm yêu mẹ nữa nhỉ???

Có lẽ cái tính lạnh lùng của Puu bắt nguồn từ bố chăng? Bố vồn là người ít thể hiện cảm xúc, mẹ con vẫn hay kêu ca chuyện bố chẳng bao giờ chịu chia sẻ, chịu kể chuyện cuộc sống cho mẹ nghe. Có những lúc mẹ bảo cứ như sống cạnh người lạ vậy... Bố Puu cũng đang cố gắng sửa chữa, và bây giờ lại phải chữa cả Puu nữa à? :)) Nhưng có lẽ đấy là cái bản tính nó thế rồi, khó mà sửa được, cho mẹ sống chung với lũ thôi.

Thứ Tư, 21 tháng 10, 2009

Mấy con muỗi đáng ghét

Trưa nay mẹ đi làm về, thấy mu bàn tay trái của Puu sưng vù, đỏ tấy. Bà Mến bảo Puu ngủ dậy là thấy bị như vậy, chắc lại bị muỗi nó châm. Khổ thân con trai tôi, hồi bé người lúc nào cũng thơm lừng mùi sữa mà chẳng bao giờ bị con muỗi nào đốt cả, thế mà giờ càng lớn lại càng hay bị muỗi đốt, hở ra là bị muỗi đốt, mà lại toàn là muỗi độc chứ, cứ châm vào chỗ nào là chỗ đấy lại bị sưng tấy lên rồi để lại vết thâm. Mấy con muỗi ở nhà khôn như rận ấy, nó cứ thản nhiên dạo chơi quanh nhà mà không thể nào đập được nó, thoáng thấy nó trước mặt, giơ tay lên đập là nó đã bay vèo đi chỗ khác rồi, thật là đáng ghét.

Mẹ bảo bố thử mua cái máy đuổi muỗi về nhà cho Puu xem sao, không biết có hiệu quả gì không, nhưng cũng phải thử chứ cứ nhìn Puu bị mấy con vật đáng ghét này đốt mẹ lại thấy xót ruột lắm...

Máy đuổi muỗi thì bố mua rồi, cắm điện nó cứ kêu o..o... chẳng biết có hiệu quả không nhưng bố thấy vẫn có muổi bay vòng vòng quanh nhà... nhưng không đốt con nữa thì phải. Thôi, nó bay kệ nó, nhưng đừng đốt Puu là được nhỉ? Tiện thể bố mua luôn máy đuổi chuột, cắm lên không thấy kêu gì, cũng chẳng biết có hiệu quả không nhưng mới cắm được 1 hôm đã thấy con chuột chù to nhất nhà cáu kỉnh rồi... không biết bố hay Puu dẫm phải đuôi chuột đây?

Thứ Năm, 15 tháng 10, 2009

Bước sang tháng thứ 8

Ăn cơm xong, mẹ với Puu đang ngồi xem ảnh. Bỗng nhiên mẹ Puu lại nói là "nhanh thật, mới thế mà hơn 7 tháng rồi, bỗng nhiên thấy thời gian được ở bên con, chăm sóc con lại ngắn đi"... Bố nghĩ cũng có vẻ đúng nhỉ? Puu lớn nhanh lắm, ăn khỏe nữa. Mới cách đây 1-2 tháng còn ti mẹ đều đều mà bây giờ bữa nào cũng ăn hết bay 1 đĩa bột tướng. Mẹ nấu đủ loại bột cho Puu ăn, bố nhìn mẹ nấu nướng cho Puu có vẻ rất thích thú. Ví dụ như trưa nay mẹ làm món bột khoai tây nghiền với thịt bò, cho cả hành hoa và nấm nữa làm bột lổn nhổn thế mà con cũng ăn hết veo. Giỏi thật. Bố còn chẳng ăn nổi :p

Tối qua bố về muộn, hai mẹ con đã thiu thiu ngủ rồi, thấy bố về 1 cái là Puu hưng phấn hẳn lên, không chịu ti mẹ ngủ nữa mà nghịch ngợm, gào thét rồi lăn lộn. Bị bố mắng, cái mặt cu cậu thuỗn ra... Mẹ an ủi, ôm ấp chưa đầy 5phút là ngủ lăn quay. hihi... bé thế mà cũng biết ra phết nhé...

Hai hôm nay có bão số 10, trời trở lạnh. Bố mẹ lấy mấy bộ quần áo dài của bà nội mua cho con ra mặc, hơi bị to quá khổ, nhìn con mặc cứ lùng thà lùng thùng buồn cười thế. Ban ngày thì tè như sứa, thả dông cho thoáng chim - kết quả là 1 ngày thay đến chục cái quần, giặt mãi không khô kịp nữa chứ. Cũng may có bà nội mua cho một đống quần dự trữ nên không bị thiếu.

Mấy hôm rồi bà ngoại cũng lên chơi với Puu mấy ngày, ở nhà trông Puu cuối tuần thế là mẹ cũng đỡ mệt đc 1 tí. Bố đưa cả nhà đi BigC chơi, đông quá nên chẳng vào trong, chỉ ngồi ăn bánh PizzaHut rồi về thôi. Bà ngoại với các dì về Hải Dương, nhà vắng vẻ hẳn, Puu cũng lưu luyến hay sao ấy... từ bé đã thích chỗ đông người rồi, thế mà mẹ nói với bố là Puu có vẻ hơi "lạnh lùng" mới sợ chứ... hehe