Thứ Hai, 6 tháng 6, 2011

Tuần mới bắt đầu

Thứ 2 đầu tuần, một ngày mệt mỏi và điên rồ đối với mẹ. Nếu như cách đây 2 tuần thì mẹ rất mong ngóng cái ngày này, cũng nghĩ nó là ngày đẹp vì dự sinh của Pii vào ngày hôm nay, nhưng thực tế lại chẳng như những gì ta mong đợi cả. Pii được 40w rồi, bước sang tuần 41 rồi mà mẹ vẫn chưa thấy có tín hiệu gì báo hiệu việc con chuẩn bị ra ngoài này cả, mẹ vừa lo lắng, vừa sốt ruột ghê cơ con ạ. Tối thứ 6, lúc mẹ đang đứng trước gương tự nhiên lại thấy ọc ra cái gì đấy, tưởng là hiện tượng vỡ ối nhưng kiểm tra lại không phải, chỉ là bong cái nút nhầy tử cung thôi. Mẹ đọc trên mạng thấy người ta nói rằng nếu bong nút nhầy thì có thể vài ngày tới cũng có thể 1, 2 tuần nữa mới chuyển dạ, trời, nếu 1, 2 tuần nữa thì mẹ sẽ sốt ruột lắm lắm. Lần này Pii chưa thấy có dấu hiệu gì giống như anh Puu lần trước, chắc tại mỗi lần mỗi khác, hy vọng mẹ sẽ sinh con một cách suôn sẻ như sinh anh Puu vậy. Có một tối mẹ cũng cảm giác có nhiều cơn co hơn và hơi đau hơn bình thường nhưng hôm sau mọi thứ lại trở lại bình thường. Hôm trước mẹ sốt ruột quá nên đi ra phòng khám ngoài siêu âm xem Pii thế nào rồi, chắc giai đoạn này bé con lại xoay người, xoay mặt lại nên khi khám không thấy bác sỹ nói bị tràng hoa quấn cổ nữa rồi, mẹ cũng bớt lo hơn. Tối hôm qua cô nàng cũng cựa quậy tung hoành trong bụng mẹ mãi, chắc đến giờ thì rất rất khó chịu rồi vì chật chội quá mà, chân cứ thúc lên trên xương sườn của mẹ đau ơi là đau. Mẹ cũng thấy có lỗi với Pii lắm vì Pii lần này sinh ra không được chuẩn bị chu đáo như là anh Puu, dù sao anh Puu cũng là đứa con đầu tiên của bố mẹ nên bố cũng hào hứng chuẩn bị mọi thứ hơn, đến lượt con không có được sự nhiệt tình đó của bố nữa, mẹ thì cũng chỉ biết cố gắng ăn uống tử tế để con có sức khoẻ thôi, còn trong lúc sinh con thì mẹ cũng chẳng biết làm thế nào nữa. Hơn nữa mẹ cũng không đủ mạnh mẽ và lý trí để tách rời những vấn đề tình cảm làm cho mẹ phải suy nghĩ suốt thời gian gần đây để không ảnh hưởng đến con, mẹ xin lỗi con nhé, mẹ thật là cố chấp và ích kỷ con nhỉ, đáng nhẽ ra mẹ phải nghĩ cho các con nhưng mẹ lại cứ để tình cảm lấn át hết cả lý trí.

Cuối tuần vừa rồi anh Puu đi học cũng rất ngoan, mẹ đến đón thấy đang cười tít chơi đùa cùng các bạn, anh được các cô cho hẳn 2 cái phiếu bé ngoan nhé, về nhà mẹ dán phiếu bé ngoan của Puu lên mảng tường gỗ dành riêng cho Puu một góc, Puu có vẻ thích lắm. 2 ngày cuối tuần vừa rồi Puu toàn ở trong nhà thôi, nhưng mà rất ngoan, ăn uống và chơi đều ngoan, có cho con ra ngoài chơi 1 tí thì con toàn đòi về nhà rồi rủ mẹ về nhà cùng với con thôi. Cứ đến giờ là lại kéo mẹ về nhà để cho con uống sữa rồi đi ngủ. Mẹ hỏi con ở nhà thích hơn hay đi học thích hơn con trả lời " đi học thích hơn". Hôm qua cho con đến nhà cụ ngoại ăn giỗ, lúc lên gặp các ông bà con lại giấu mặt đi ngượng ngùng không chào hỏi, thế là không ngoan rồi, ngày bé Puu rất nhanh mồm nhanh miệng, giờ cũng vẫn được các bà hàng xóm khen, ấy vậy mà thỉnh thoảng là nhút nhát như bị con gì nuốt mất lưỡi vậy. Được một lúc quen rồi thì con cũng nói chuyện với mọi người. Được cái Puu rất ngoan, chịu khó ngồi chơi đồ chơi của chị Cừu lắm, chứ không như chị Cừu, mặc dù là con gái nhưng chị ấy nghịch luôn chân luôn tay, hết chạy ra mâm bốc thức ăn lại chạy loăng quăng khắp nơi, chẳng chịu ngồi yên được 1 lúc. Kiểu này không khéo em Pii lại cũng nghịch như chị Cừu rồi lại suốt ngày bắt nạt anh Puu mất thôi. Sáng nay Puu đi học cũng bắt đầu đỡ khóc hơn rồi, chỉ mếu máo một lúc và khóc lúc bắt đầu ra khỏi nhà thôi. Con đứng ra cửa rồi cứ luôn miệng hỏi " bà Mến đâu?" mẹ bảo " Bà Mến đi chợ rồi" thì con liền bảo " không phải, bà Mến bên kia kìa", hoá ra con nhìn qua cửa thấy đôi dép của bà Mến bên kia nên cũng biết là bà Mến có ở nhà, kinh thế cơ chứ.Hôm nay Puu đi học cũng quen hơn rồi nên cũng ngoan hơn, không khóc nhiều nữa, nhưng về nhà thì lại quấn mẹ, mọi người rủ đi chơi cứ nhất quyết không đi, phải nịnh nọt rồi lừa mãi con mới chịu ra ngoài đi chơi đấy, chứ không thì chỉ thích ở trong nhà thôi, con trai tôi sắp thành ông cụ mất rồi.

Không có nhận xét nào: