Đến hôm nay mẹ mới có chút thời gian ngồi viết bài cho các con được, mặc dù nhà cũng có nhiều người nhưng quay ra quay vào với 2 anh em rồi lại ăn uống làm mẹ cũng chẳng có thời gian nữa. Hôm nay mẹ cứ tưởng buổi sáng sẽ rảnh dỗi để ngồi viết nhưng không ngờ anh Puu vẫn bị ốm nên không đi học được, ở nhà thì cứ chạy ra chạy vào nên phải để mắt tới anh ấy luôn.
Anh Puu từ khi có em cũng có vẻ ra dáng lắm nhé: dỗ em này, nựng em này, lại còn doạ lấy roi cho bố đánh đít em vì tội khóc nhè nữa chứ. Bình thường Puu cũng rất thích trẻ con, cứ chơi với em nào là hay ôm hôn em đó đến nỗi em phát cáu lên, nên khi có em Pii của mình, Puu cũng thích hôn hít em lắm, thỉnh thoảng lại chạy lại gần em rồi hôn lên má, lên trán, lên đầu em, miệng thì nói " em Pii bé bỏng, yêu...yêu". Được cái em Pii vẫn còn bé nên chưa biết cáu, anh hôn hít thế nào cũng được, chẳng có ý kiến gì cả, cứ nằm yên cho anh làm gì thì làm thôi, chính vì thế mà bố mẹ lúc nào cũng phải cảnh giác với Puu vì sợ nhỡ Puu nổi hứng lên yêu em quá lại làm em đau thì tội nghiệp em lắm, vì em còn bé bỏng quá mà. Kể cũng tội nghiệp Puu, chẳng có ác ý gì đâu, chỉ là yêu em quá và cũng thích chơi cùng em, nhưng em thì chưa biết chơi gì cả nên cứ thấy Puu lại gần em, chuẩn bị có nguy cơ làm em đau là bố mẹ liền quát Puu bảo Puu tránh ra chỗ khác, thế là con lại lủi thủi đi ra chỗ khác, nhưng cũng có những lúc con lì lợm lắm, quát thế rồi mà vẫn cứ giả vờ tảng lơ như bị điếc vậy.
Nhưng Puu cũng được việc lắm nhé, mẹ bảo mở ngăn kéo tủ lấy bao tay bao chân, khăn tã cho em cũng biết làm, lấy thuốc cho em cũng biết lấy, nói chung là có thể sai được nhiều việc lắm, phụ tá đắc lực của mẹ đấy nhé. Đêm hôm chủ nhật con đi chơi nhà ông nội về thì người bị nóng sốt, nửa đêm con cứ vật vã mãi không ngủ được ( chắc khó chịu vì người bị nóng mà) nhưng con không hề quấy đâu. Đến lúc em Pii dậy đòi măm măm thì con cũng ngồi dậy nói chuyện với em, bố bảo nằm xuống thì con lại nằm xuống nhưng không ngủ được nên cứ nằm nhìn em. Lúc mẹ ra ngoài pha sữa, em Pii gào lên đòi ăn thì Puu ở trong cũng biết vỗ vỗ vào chân em, miệng thì cứ nói " y...ê...u e...m, không khóc nữa...", mẹ ở ngoài pha sữa nghe con nựng em mà cứ buồn cười, vào giường thấy con thì đang dỗ em còn bố thì nằm bên cạnh, mặt đần thối vì ngái ngủ, thế mà không quay lại cái video Puu dỗ em nhỉ? Hôm qua thì Puu bị bố bắt nạt nên dỗi sang ngủ với bà ngoại luôn, sáng sớm nay đã dậy rồi nhưng hôm nay con ho nhiều lắm, người lại cứ ra mồ hôi ướt sũng nên mẹ lại cho con nghỉ học thêm buổi nữa. Mẹ nhờ bà đi mua thuốc cho con uống, có nhiều loại thuốc nên chắc ngày mai lại phải cho Puu nghỉ thêm buổi học nữa để ở nhà mẹ cho uống thuốc, khi nào khỏi lại đến lớp với các bạn vậy. Trưa nay Puu há mồm mẹ nhìn thấy chỗ lợi mọc răng hàm trong trăng trắng, hay là con bị ốm vì mọc răng hàm nhỉ?
Một ngày của mẹ bây giờ suốt ngày chỉ quanh quẩn chuyện ăn uống, nào là cho em Pii ti ti xong rồi lại ngồi cố gắng hút sữa ra để kích thích cho tuyến sữa hoạt động tốt để Pii được măm măm sữa mẹ giống anh Puu lúc trước chứ nhỉ, vì sữa mẹ chưa có nhiều nên ngồi vắt sữa toát mồ hôi cũng chỉ ra được ít thôi nhưng được cái sữa rất là đặc. Lúc trước mỗi lần anh Puu ti mẹ xong mẹ ngồi vắt khoảng 5 phút là cũng được 150ml rồi, thôi thì cứ kiên trì và nhẫn nại vậy. Xong lại cho anh Puu uống thuốc, xịt mũi, dỗ cho anh ấy ăn, rồi mẹ cũng lại ăn, uống. Để có sữa nên giai đoạn đầu này mẹ cũng phải ăn uống nhiều hơn bình thường, ngày phải ăn đến 6, 7 bữa ấy, chửa Pii lần này không béo nhưng có khi đẻ xong lại thành con ỉn mất thôi vì suốt ngày ăn với chả uống mà.
Lần này mẹ sinh Pii thật là dễ, đến mẹ cũng không ngờ lại nhanh như vậy đấy, chẳng hề đau đớn như hồi anh Puu đâu. Buổi sáng hôm sinh con mẹ vẫn còn lái ô tô đưa anh Puu đi học, rồi đi ra ăn sáng uống nước với bà ngoại. Buổi trưa mẹ vẫn sinh hoạt như bình thường, rồi đến chiều bố đón anh Puu về mẹ vẫn thấy bình thường, thỉnh thoảng có cơn co hơi đau thôi. Mãi đến 6 giờ chiều mẹ mới thấy cơn co mạnh hơn một chút, rồi 7 giờ tối thì cơn co có vẻ như thành từng đợt lặp lại đều đặn 5 phút/cơn. Theo lý thuyết thì khi cơn co lặp lại 5 phút/ lần thì phải đến bệnh viện ngay nhưng mẹ rút kinh nghiệm lần đẻ anh Puu, sợ vào viện lại bị đuổi về vì mẹ vẫn thấy cơn đau trong sức chịu đựng. Mẹ bảo bố thôi cứ theo dõi 1 tiếng xem thế nào. Mẹ vẫn sang phòng bên cạnh ăn cơm cùng mọi người, vẫn nói chuyện bình thường, thỉnh thoảng có cơn co thì mặt mũi lại nhăn nhó 1 tí thôi xong là lại bình thường trở lại.
Ăn xong mẹ vẫn cứ ngồi nhẩn nha thì bố giục đi vào viện xem sao, mẹ còn định cứ để từ từ nhưng vì bố giục nên đành về tắm rửa sạch sẽ, mặc váy thật xinh, buộc tóc cẩn thận và không quên make up 1 tí cho xinh xắn, xịt nước hoa thơm lừng rồi xách túi vào viện. Vào đến viện mẹ còn dặn bố đừng xách theo túi kẻo bị đuổi về thì xấu hổ lắm. Trong lúc bố đi tìm chỗ đỗ xe, mẹ ngồi ở sảnh để chờ bố, có cô lao công hỏi mẹ đi đẻ à? cơn co bao lâu 1 lần? mẹ bảo 5 phút/ lần thì cô ấy bảo "thế thì phải lên ngay đi thôi, chờ chồng làm gì?" mẹ chỉ cười và bảo chắc còn lâu mới đẻ. Mẹ cứ nhớ lần trước đi đẻ anh Puu, mấy cô hộ lý bảo mẹ " mặt tươi thế này thì chưa đẻ được đâu" nên lần này thấy mình vẫn tươi tỉnh lắm thì cũng nghĩ chắc cũng chưa đẻ ngay được. Ai ngờ lên đến khoa sinh hộ lý chỉ kiểm tra tử cung thôi, không cần phải chạy mornitoring liền bảo chuẩn bị đẻ rồi, mở được 4 phân rồi, làm mẹ cũng bất ngờ. Bình thường chỉ cần mở được 3 phân là hộ lý cho vào phòng đẻ để làm gây tê màng cứng rồi, nên bác ấy bảo mẹ đẻ chay nghĩa là không làm gây tê màng cứng nữa. Mặc dù lần này mẹ không bị đau quá nhưng mẹ lại nhát gan quá, chỉ sợ đến lúc mở hết thì đau không chịu được nên cứ nhất quyết đòi được cho gây tê màng cứng. Cuối cùng thì cũng được toại nguyện, mẹ được chuyển sang phòng sinh nằm truyền nước trong lúc chờ lấy hồ sơ để bác sỹ làm gây tê.
Lần sinh này có kinh nghiệm hơn và không bị đau nhiều nên mẹ có thời gian quan sát diễn biến cuộc sinh nở của mình. Nằm 1 lúc thì hộ lý vào đem theo 1 cái kim rất dài, hình như là bằng nhựa thì phải để chọc ối, nhìn cái kim dài ngoằng đưa vào người mẹ cũng hơi rùng mình nhưng hoá ra nó cũng không hề đau, chọc vào thì nước ối rỉ ra như là tè dầm ý. Một lúc sau thì hộ lý bắt mẹ ngồi dậy, vén lưng lên để bác ý sát trùng lưng mẹ ( được bác ý khen lưng nhẵn sướng rơn, hết cả đau, hihi), rồi bác sỹ gây tê bước vào. Mẹ quay sang thấy bác ấy cầm cái ống tiêm to tướng, rồi mũi tiêm vừa dài vừa to nên bắt đầu thấy hơi hoảng. Bác ấy trùm 1 cái khăn lên lưng mẹ rồi ấn ấn lưng mẹ để tìm chỗ chọc kim vào. Lúc kim đâm vào lưng cũng không đau lắm nhưng lúc thuốc truyền vào thì buốt ghê gớm, thuốc ngấm đến đâu thì thấy chỗ đấy ấm ấm, một lúc thì người bỗng thấy nhẹ nhõm, không còn cảm giác đau đớn gì nữa, bác sỹ bảo mẹ nhấc thử chân lên thì chân trái vẫn nhấc được, chân phải thì như bị treo đá vào ý, không nhấc được nữa. Xong xuôi đâu đấy thì bố được gọi vào, cũng là lúc hộ lý chuẩn bị cho mẹ sinh em Pii. Bác ấy bảo mẹ khi nào muốn rặn thì rặn nhưng mẹ chẳng biết cảm giác muốn rặn thế nào cả nên bảo bác ấy "thôi, để cháu rặn thử chứ cháu chẳng biết muốn rặn như nào cả", thế là mẹ lấy hơi, dồn lại rồi cố gắng rặn thật mạnh, bác ấy bảo mẹ rặn tốt lắm, chẳng gì mẹ cũng đã từng rặn rồi mà. Mẹ rặn 3 hơi thì có cảm giác nặng nặng ấm ấm ở cửa mình rồi thấy tiếng oe oe của Pii, Pii được lôi ra khỏi người mẹ rồi đặt lên trên người mẹ để bác sỹ cắt rốn, cái cảm giác lâng lâng hạnh phúc hồi sinh anh Puu lại ùa về, vậy là mẹ con mình đã cùng nhau vượt cạn thành công, mẹ tròn con vuông rồi, mẹ thở phào nhẹ nhõm nhìn theo 2 bố con theo cô y tá ra ngoài làm vệ sinh cho Pii. Vậy là sau bao nhiêu ngày mong chờ xen lẫn hồi hộp, bố mẹ đã được gặp mặt con yêu, trông con rất đáng yêu và càng ngày có vẻ càng giống anh Puu hồi bé hơn, nhưng các nét thì đúng là của con gái, khuôn mặt thanh tú hơn này, cái mũi xinh hơn này, đuôi mắt rất dài này và lông mày thì đã nét rồi, mỗi tội cái da thì đỏ au như con tôm luộc ấy, nhưng mọi người thì bảo đẻ ra mà đỏ thì lớn sẽ trắng, hi vọng con gái mẹ sẽ có nước da trắng bù lại cho mẹ nhỉ.
Đến hôm nay em Pii được 5 ngày tuổi rồi, trông cũng khác hơn lúc mới sinh nhưng trộm vía em ăn ngủ rất ngoan, cứ ăn no là ngủ say tít đến khi nào đói thì mới dậy. Nhưng khi đã dậy thì em khóc cũng không vừa,vậy mà chỉ cần măm măm thôi là lại ngủ tít ngay. Hy vọng em Pii sẽ phàm ăn hơn anh Puu để mẹ đỡ mệt nhỉ.
2 nhận xét:
Đọc bài của mẹ Pii mà tớ thấy sốt ruột quá. Không biết bao giờ mới đến lượt mình đây. mà chẳng biết có được dễ dàng như mẹ Pii không nữa hic. Trộm vía bạn Pii càng ngày càng xinh nhỉ. Bố Quang chắc thích lắm nhỉ. Nhìn Pii mà cô thấy lo lắng quá, không biết bạn Thỏ có xinh xắn không. Lại thêm 1 lý do để hồi hộp...
Chúc mừng Pii và cả nhà nhé. Pii xinh quá đi, mê li quá.
Hôm nào rảnh bà V sẽ qua thăm Pii.
Đăng nhận xét